Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thôn Hoa Khó Gả

Chương 6: 5

Chương 6: 5
Họ cơ bản đều biết Liễu Hương Hương, nhìn thấy Kỷ Đào sau hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ra thân phận của nàng.

Kỷ Đào ngồi xổm ở mép nước, đưa tay chạm vào những tảng đá trong nước. Đang lúc nghiêm túc, đột nhiên một tiếng kinh hô vang lên. Nàng quay đầu nhìn lại, Liễu Hương Hương vừa ở bên cạnh nàng đã không thấy bóng dáng. Trong lòng nhất thời hoảng hốt, nàng cúi đầu nhìn kỹ vào trong nước. Chỉ thấy Liễu Hương Hương đã rơi xuống nước. Nàng thấy Hương Hương cũng không sốt ruột, hai tay vẫy vùng theo dòng nước, thân thể đang chìm xuống đã nổi lên.

Liễu Hương Hương chậm rãi tiến gần bờ, tay đã vươn lên. Kỷ Đào ổn định thân thể, đưa tay kéo Hương Hương. Lại liếc thấy một bóng người lao nhanh xuống nước từ bên cạnh.

Kỷ Đào dù kinh ngạc, động tác trong tay vẫn không ngừng, kéo Liễu Hương Hương lên bờ.

Lúc này nàng mới nhìn về phía bóng người vừa nhảy xuống nước kia. Hắn dường như đã phát hiện Liễu Hương Hương đã lên bờ, cũng bơi lại. Bò lên bờ, hắn vắt nước trên quần áo, trên mặt mang nụ cười lấy lòng nói: "Hương Hương, ngươi không có việc gì là tốt rồi."

Liễu Hương Hương năm nay mười hai, đã là thiếu nữ yểu điệu. Lúc này nàng xấu hổ đến mặt đỏ bừng, liếc hắn một cái rồi nói: "Ai muốn ngươi quản?"

Thiếu niên kia có chút sốt ruột, lại dường như không giỏi ăn nói, kiềm chế đến mặt đỏ bừng.

Kỷ Đào ở một bên liếc trái nhìn phải, lại bị Liễu Hương Hương kéo cánh tay lại, nói: "Đào nhi, chúng ta trở về đi, lát nữa cô mẫu sẽ lo lắng."

Kỷ Đào gật gật đầu, nàng cũng không có quá nhiều lòng hiếu kỳ, theo Liễu Hương Hương trở về.

Buổi chiều, Liễu thị dẫn Kỷ Đào từ giã. Sau khi nhã nhặn từ chối lời mời của Hà thị muốn các nàng ở lại qua đêm, hai người ngồi lên xe bò trở về nhà.

Khi vừa vào sân, cửa phòng đối diện kẽo kẹt một tiếng mở ra. Kỷ Đào vừa quay đầu lại liền thấy Lâm Thiên Dược từ trong nhà bước ra. Hắn dường như sắc mặt càng tái nhợt thêm mấy phần, đi đường đều lảo đảo.

Kỷ Đào thấy hắn dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống, trong lòng vừa nhói lên thì liền thấy Lâm Thiên Dược "phù phù" ngã xuống đất trong sân nhỏ được rào lại.

Liễu thị đương nhiên cũng nhìn thấy, cuống quýt đẩy cổng sân rào bằng cọc tre ra. Kỷ Đào nghĩ nghĩ rồi đi theo.

Lâm Thiên Dược hai mắt khép hờ, bờ môi tái nhợt. Liễu thị đưa tay đỡ hắn, vừa đỡ hắn vừa phân phó Kỷ Đào: "Nhanh đi mời đại phu."

Đào Nguyên thôn có một đại phu, ở căn nhà nhỏ phía tây đầu thôn, cách làng một quãng khá xa. Có một lão đại phu hơn sáu mươi tuổi, tự xưng họ Phó, tính tình quạnh quẽ, một thân một mình, cũng không thấy hắn có người nhà, ngày thường cũng không mấy khi trò chuyện cùng người trong thôn.

Khi Kỷ Đào đến, Phó đại phu đang ở trong sân phơi dược liệu. Nàng vội vàng đi tới, đến bên cạnh hàng rào, nói: "Phó đại phu, xin ngài đi với ta xem Lâm gia..."

Phó đại phu nghe nửa câu, đã ngừng động tác đang làm dở. Hắn đi vào nhà vác hòm thuốc ra ngoài. Với động tác lưu loát không phù hợp với tuổi tác của mình, hắn bước ra khỏi cửa và đi thẳng vào làng.

Lâm Thiên Dược hai mắt nhắm nghiền nằm trên ghế dài. Phó đại phu đang bắt mạch. Kỷ Đào quét mắt nhìn quanh phòng, thấy căn phòng rất đơn giản và sạch sẽ. Tựa vào tường cạnh cửa là một giá sách giản dị, trên đó sách đã cổ xưa, có quyển đã ố vàng, nhưng mỗi quyển đều được đặt gọn gàng, hiển nhiên chủ nhân của nó rất đỗi yêu quý.

Nửa ngày sau, Phó đại phu buông cổ tay Lâm Thiên Dược xuống. Trong hòm thuốc, hắn lấy ra một ít dược liệu, lựa chọn cẩn thận rồi chia thành mấy đống đặt ở một bên.

Kỷ Đào trầm mặc nhìn xem, đột nhiên hỏi: "Phó đại phu, ngài thu đồ đệ ư?"

Phó đại phu dừng động tác trong tay, nhìn Kỷ Đào rồi thản nhiên nói: "Không thu."

Lúc này, lòng hiếu kỳ trong lòng Kỷ Đào hoàn toàn bị khơi dậy. Nàng đi đến bên cạnh bàn nói: "Phó gia gia, ngài y thuật cao minh, sao lại không thấy ngài thu đồ đệ? Chẳng phải đáng tiếc nếu bị thất truyền sao?"

"Ngươi rủa ta chết sao?" Phó đại phu hỏi lại, giọng hơi cao, hiển nhiên có chút tức giận.

Kỷ Đào xòe tay, cũng không sốt ruột: "Chỉ là nói sự thật mà thôi."

Phó đại phu trầm mặc, tiếp tục động tác đang làm dở. Liễu thị đã lén lút trừng mắt nhìn Kỷ Đào vài lần.

"Đem số thuốc này sắc rồi đút cho hắn, nhớ kỹ thứ tự trên đây, đừng vứt lung tung." Phó đại phu mở miệng, không biết từ đâu lấy ra một trang giấy chi chít chữ đưa cho Kỷ Đào.

Kỷ Đào tiếp nhận, nhìn chữ viết rồng bay phượng múa trên đó mà hơi nhíu mày. Nàng tuy biết chữ, chỉ là có một số dược liệu nàng không biết. "Phó gia gia, cái này... Chữ thì ta biết, nhưng dược liệu ta không biết. Vạn nhất thứ tự không đúng, sắc hỏng thì sao?"

"Sẽ không." Phó đại phu thản nhiên nói.

Kỷ Đào thu dọn dược liệu trên bàn rồi liền trở về nhà.

Động tác dứt khoát của nàng khiến Liễu thị hơi liếc nhìn. Nhưng nàng không tiện rời đi, cũng không để ý đến Kỷ Đào. Tiểu cô nương mười mấy tuổi, chính là lúc tràn đầy lòng hiếu kỳ, học y sao có thể đơn giản như vậy?

Kỷ Đào sắc thuốc xong, nàng bưng đến nhà đối diện. Lâm Thiên Dược từ đầu đến cuối không tỉnh lại, cũng không thấy mẹ hắn đâu. Liễu thị thỉnh thoảng liếc nhìn.

Kỷ Đào thổi nguội thuốc, rót thứ thuốc ấm áp vào miệng hắn. Lâm Thiên Dược trong hôn mê, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái liền nuốt hết thuốc.

Kỷ Đào trong lòng có chút xúc động. Vừa rồi nàng thử chấm một chút nếm thử, đó là thứ thuốc rất đỗi đắng và khó ngửi, thế mà Lâm Thiên Dược lại uống như nước bình thường. Nhìn ra được hắn rất muốn sống sót.

Giờ khắc này, Kỷ Đào thật sự muốn học y. Không chỉ vì ý nghĩ bí ẩn trong lòng, mà vì có một số sinh mệnh đáng giá hao tâm tổn trí để cứu vãn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch