Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 101: Tra

Chương 101: Tra






Giường số 63 khoa Nội nằm ở gian trong cùng lầu tám. Bên trong có sáu bảy cái giường bệnh. Chính giữa mỗi giường bệnh không có cái màn ngăn cách nào. Mỗi giường bệnh như vậy, mỗi ngày thu phí là tám mươi đồng. Ngoài ra những chi phí khác tổng cộng một ngày cũng gần hai trăm đồng. Diệp Thanh Hạm mỗi buổi tối đi hát, toàn bộ số tiền kiếm được hầu như đều dồn vào đây.
Lý Tĩnh Phương là người ở căn phòng này lâu nhất. Diệp Thanh Hạm vừa bước vào thì không ít người nhận ra
cô.
- Tiểu Diệp, vị này là ai vậy? Là bạn trai của cháu à?
Trong phòng có người trêu ghẹo:
- Bộ dạng rất thân thiết.
Diệp Thanh Hạm vội vàng phẩy tay:
- Chỉ là bạn bình thường thôi mà.
Tăng Nghị cũng không biện hộ, đặt cái gió trong tay xuống giường, rồi nói với Lý Tĩnh Phương:
- Cô Lý, xin chào. Cháu là bạn của Thanh Hạm, tên là Tăng Nghị.
Lý Tĩnh Thơm nằm trên giường, không có đứng dậy, những nét mặt lộ ra sự nhiệt tình:
- Xin chào! Thanh Hạm, con mau tìm cái ghế cho Tăng Nghị ngồi. Cậu có uống nước không, bảo Thanh Hạm rót cho nhé.
- Không cần phiền toái như vậy. Cháu cái gì cũng không cần.
Tăng Nghị thấy Diệp Thanh Hạm mang qua một cái ghế, thì liền ngồi xuống trước giường bệnh, cười nói:
- Cô Lý, cháu hơi chút hiểu biết về trung y, không ngại để cháu kiểm tra một chút.
Lý Tín Phương lập tức vươn cánh tay ra:
- Không ngại, cậu cứ xem đi.
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng thì Lý Tĩnh Phương lại không coi trọng. Bà nằm ở đây đã lâu rồi, bác sĩ mời đến không ít. Nhưng đến nay nguyên nhân bệnh vẫn chưa tra ra được. Người bác sĩ trung y trước mặt lại quá trẻ, lại không phải là bác sĩ của viện trung y, tám phần là thích Thanh Hạm, biết mình có bệnh nên chủ động tìm đến cửa, thể hiện sự ân cần.
Nhưng dù sao người ta cũng có hảo ý, Lý Tĩnh Phương nét mặt tươi cười, cũng không có bất luận một sự phản đối nào.
Tăng Nghị không nóng lòng xem mạch mà trước quan sát khí sắc của Lý Tĩnh Phương. Hắn thấy rất bình thường, khi nói chuyện trung khí mười phần, không giống như có bệnh nặng. Tăng Nghị lại hỏi:
- Cô Lý có bệnh trạng như thế nào?
- Chính là khi nằm, hết thảy đều bình thường. Kết quả kiểm tra cũng không có vấn đề gì. Nhưng khi đứng lên thì lại xuất hiện các loại bệnh kỳ quái.
Lý Tĩnh Phương khi nói những lời này, vẻ mặt buồn bã. Bà không rõ lắm tại sao mình lại có loại bệnh kỳ lạ như vậy. Trong khoảng thời gian gần đây, Diệp Thanh Hạm phải chịu nhiều cực khổ. Ban ngày đi học, lại còn phải chăm sóc mình. Buổi tối lại đi làm thêm kiếm tiền, rồi đóng tiền viện phí cho bệnh viện.
Tăng Nghị ồ lên một tiếng, giơ tay bắt mạch, tiếp tục hỏi:
- Cô hãy giải thích một chút bệnh trạng kỳ quái là như thế nào?
Diệp Thanh Hạm đứng bên cạnh lúc này lên tiếng:
- Sau khi đứng lên, ánh mắt sẽ hướng lên trên, không thể hướng xuống. Đầu cũng tự động rũ xuống, không thẳng dậy được. Có đôi khi tim đập nhanh, hô hấp dồn dập. Thậm chí có mấy lần còn bị sốc.
Tăng Nghị vừa nghe vừa bắt mạch, cuối cùng hỏi:
- Cô trước khi xuất hiện bệnh trạng kỳ quái này thì có phải hay không đã xảy ra chuyện gì? Ví dụ như từ trên cao ngã xuống?
Diệp Thanh Hạm ánh mắt sáng lên, vội vàng gật đầu:
- Là từ trên cầu thang té xuống, nhưng sau khi đến bệnh viện kiểm ta thì họ nói không có bất luận một ngoại thương nào.
Tăng Nghị gật đầu, nhìn Lý Tĩnh Phương nói:
- Có có thể kể lại tỉ mỉ tình trạng bị ngã lúc ấy được không?
- Lúc ấy, con của một người bạn cũ đỗ vào trường đại học thủ đô, người ấy tổ chức tiệc rượu mời khách. Khi tiệc rượu tan, lúc tôi về nhà thì đã hơn nửa đêm. Khi đi ngang qua một con đường hầm, lúc ấy ngọn đèn quá mờ nên tôi vịn cầu thang đi xuống. Đột nhiên có một cái gì đó đen tuyền từ dưới chân nhảy lên, khiến tôi hoảng sợ, lúc ấy liền ngã xuống. Bởi vì không cao lắm, lại ngã ra đằng sau nên tôi tự mình đứng dậy trở về nhà. Cũng không cảm giác được gì. Nhưng ngày hôm sau rời giường thì biến thành dạng này.
- Thì ra là như thế!
Tăng Nghị ngồi một chỗ, suy nghĩ.
- Khám bệnh.
Ngoài hàng hiện có một người hô to, rồi tiến vào hai bác sĩ trẻ tuổi cầm theo một bản ghi chép và một cây bút.
Trong tất cả các bệnh viện, mỗi ngày sẽ có bác sĩ đến kiểm tra từng giường, gọi là bác sĩ quản giường. Bình thường cũng không phải là nhân viên chính thức của bệnh viện. Những người này đến đây trên danh nghĩa học tập, từ các học viện y học hoặc bệnh viện khác gửi đến để làm nghiên cứu sinh. Trước khi bác sĩ chữa trị kiểm tra, bác sĩ quản giường mỗi ngày phải đến đây trước, tìm hiểu rõ ràng bệnh tình của những bệnh nhân mà mình phụ trách. Nếu có tình huống gì mới thì có thể đúng lúc đề xuất với bác sĩ chữa trị.
- Thanh Hạm, sao hôm nay lại đến sớm như vậy?
Phát hiện Diệp Thanh Hạm ở trong phòng bệnh, một vị bác sĩ tóc chải láng bóng, mắt hình tam giác không khỏi ánh mắt sáng lên, cầm theo cây bút cùng bản ghi chép đi tới.
- Bác sĩ Trương!
Diệp Thanh Hạm chào hỏi.
- Xin chào!
Gã bác sĩ họ Trương mở ánh mắt hình tam giác, ra vẻ nhiệt tình:
- Ăn sáng chưa? Tôi vừa mới mua súp cay, vẫn còn nóng lắm. Cô muốn nếm thử một chút không?
Diệp Thanh Hạm đứng lên:
- Cám ơm, tôi đã ăn sáng rồi.
Gã bác sĩ họ Trương lúc này mới chuyển ánh mắt sang Lý Tĩnh Phương:
- Cô Lý, hôm nay có cảm giác gì khác thường không?
Nói xong, y mở quyển sổ, đứng một bên bắt đầu ghi chép.
- Cũng không có gì bất thường, vẫn giống như mọi khi.
Họ Trương ghi chép vào trong quyển sổ, xuất ra ống nghe. Sau khi nghe bệnh một hồi, lại đo huyết áp, ra vẻ rất chuyên nghiệp. Kiểm tra xong, y đứng lên, thần sắc nghiêm túc viết tiếp vào trong quyển sổ, sau đó thở dài, lắc đầu:
- Tình huống vẫn không thể nào tốt hơn được.
Nói xong, y quay đầu sang giường khác.
Một câu này lại khiến cho Diệp Thanh Hạm vội vàng đuổi theo:
- Bác sĩ Trương, có phải bệnh tình có gì chuyển biến mới?
Gã bác sĩ họ Trương này đối với Diệp Thanh Hạm cũng có chút thú vị. Diệp Thanh Hạm ngoại trừ hỏi về bình tình mẹ mình thì cũng không nói chuyện nhiều với y. Y trong lòng liên xuất hiện chủ ý. Nếu cô muốn nói về bệnh tình thì tôi sẽ nói với cô. Có thì nói, không có tôi vẫn có thể sáng tạo ra để nói.
Họ Trương vừa thấy Diệp Thanh Hạm mắc câu, thì liền lắc đầu, trên mặt hiện lên bộ dạng rất khó xử:
- Cô cũng không nên có gánh nặng gì. Kỳ thật thì cũng không có tình huống gì mới. Như vậy đi, lát nữa cô đến văn phòng của tôi. Về phương án trị liệu, chúng ta có thể thảo luận lại một chút. Tôi có quen với Chuyên gia Lý của bệnh viện. Lát nữa tôi sẽ mời Chuyên gia Lý đến luôn.
Tăng Nghị trong lòng cười lạnh, trong bụng thầm nghĩ anh có thể trao đổi được sao? Phương án trị liệu của anh? Anh chỉ là một bác sĩ quản giường mà thôi. Họ Trương này ngoài miệng thì nói rất hay, nhưng ngôn hành cử chỉ thì lại ám chỉ Lý Tĩnh Phương tình huống không được tốt. Rõ ràng là có mục đích riêng.
Nhưng trong mắt người bệnh thì bác sĩ mặc áo trắng đều giống nhau. Người bệnh không có khả năng biết ai là bác sĩ thật, ai là bác sĩ giả.
Diệp Thanh Hạm nghe xong lời nói của gã Trương, nét mặt cảm kích, gật đầu:
- Cám ơn bác sĩ Trương. Chờ anh xong việc thì tôi qua ngay.
Họ Trương mục đích đã đạt được thì cảm thấy rất mỹ mãn, khoát tay nói: - Cảm ơn cái gì, chỉ là giơ tay lao động thôi.
- Bác sĩ Trương!
Tăng Nghị lúc này đứng lên khoanh tay nhìn gã họ Trương:
- Tôi muốn hỏi một chút, anh câu nói vừa rồi là có ý gì? Cô Lý tình huống làm sao không tốt?
Họ Trương lập tức khó chịu, thấy Tăng Nghị chẳng qua là ít tuổi, lập tức hung hăng giáo huấn:
- Cậu đây là có ý gì? Là nghi ngờ chuyên môn và trình độ của tôi sao?
Người này trong lòng có quỷ, nên mở miệng liền nâng cao quan điểm.
- Bác sĩ Trương không cần suy nghĩ nhiều. Tôi chỉ là muốn anh giải thích một chút tình huống thực tế của người bệnh.
- Hiểu biết một chút tình huống? Cậu là người nhà của bệnh nhân?
Họ Trương liếc mắt nhìn Tăng Nghị. Tình huống của Diệp Thanh Hạm y biết rất rõ. Ngoại trừ hai mẹ con thì chẳng còn người nhà nào. Y xuất ra bản ghi chép trước mặt Tăng Nghị, phầy phấy một chút rồi rất nhanh thu lại:
- Tình huống của người bệnh đều ở trong này. Cậu xem không hiểu sao?
Họ Trương nhìn Tăng Nghị. Tăng Nghị cũng đã từng học qua y học. Cái loại chữ viết ngoáy của bác sĩ Tăng Nghị cũng nhận ra. Chỉ có điều bình thường hắn không viết thôi. Hắn thường dùng chữ phồn thể rất tinh tế để kê đơn thuốc trung y.
- Bác sĩ Trương thật sự là có trình độ. Nếu không nhìn lầm thì trên đó viết là: Tình huống không có gì thay đổi. Huyết áp bình thường, nhịp tim bình thường.
Tăng Nghị nhìn gã họ Trương:
- Xin hỏi bác sĩ Trương, từ đầu mà anh nhìn ra tình huống không tốt?
Điểm tính toán nhỏ nhặt này của gã họ Trương bị Tăng Nghị vạch trần, không khỏi thẹn quá hóa giận, chỉ vào Tăng Nghị nói:
- Cậu là làm gì? Sao lại dám chỉ trỏ vào việc chẩn đoán của tôi? Tôi theo dõi người bệnh hai tháng nay, chẳng lẽ tình huống của người bệnh tôi không biết? Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Nếu mình có năng lực như vậy, sao không vào bệnh viện làm đi?
- Được, anh là bác sĩ.
Tăng Nghị lạnh lùng nhìn gã họ Trương:
- Bác sĩ Trương, hiện tại anh nên lấy ra thẻ công tác, giấy phép hành nghề ra đây, tôi muốn kiểm tra một chút.
- Thật buồn cười! Cậu có quyền gì mà kiểm tra tôi?
Gã họ Trương cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Tăng Nghị, trong bụng thầm nói, Tăng Nghị đúng là đầu đất. Cậu muốn xem giấy chứng nhận của tôi, thì tôi cho cậu xem sao? Nếu người bệnh nào cũng muốn kiểm tra căn cứ chính xác của thầy thuốc thì các thầy thuốc chúng tôi còn có thể công tác hay không?
Tăng Nghị xuất ra thẻ công tác của mình, nghiêm túc nói:
- Xin anh phối hợp công tác với tôi. Nếu kháng cự, hậu quả anh biết rõ.
- Cậu...cậu..
Họ Trương lập tức trợn tròn mắt, nhìn vào tấm thẻ màu hồng có chữ “Sở Y tế tỉnh Nam Giang”.
Tăng Nghị là người của cục Bảo vệ sức khỏe, lẽ ra không có quyền kiểm tra chuyện này. Cho dù là người của Bí thư Phương thì cũng không phải nói tra là có thể tra. Dù sao đây cũng là bệnh viện Nhân dân tỉnh, không phải là phòng khám bình thường. Nhưng hiện tại, ai có thể nói được rõ ràng. Huống chi, thẻ công tác không ghi cục Bảo vệ sức khỏe, mà chỉ đề sở Y tế. Hù dọa gã họ Trương trước mắt thì cũng đủ rồi.
- Cậu...ai biết đây có phải là giả không? Cậu nói cậu là người của Sở Y tế thì là sở Y tế sao? Ai có thể chứng minh?
Họ Trương vẫn không lấy ra thẻ công tác. Sở Y tế xuống kiểm tra y cũng gặp qua vài lần, như thế nào lại chỉ phái ra có một người.
- Hiện tại đều là giả mạo. Ai biết thẻ này của cậu có gia hay không?
- Trương Lượng Lượng, cậu im miệng lại cho tôi.
Ngoài cửa vang lên tiếng gầm uy nghiêm. Một vị bác sĩ mặc áo blouse màu trắng đi đến cùng với một đám bác sĩ vây quanh bước vào phòng.









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch