Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 102: Ác y

Chương 102: Ác y







- Chủ nhiệm Vương, ngài đã tới.
Trương Lượng Lượng giống như là nhìn thấy người thân, vài bước tiến lên, lòng đầy căm phẫn:
- Chủ nhiệm Vương, ngài mau đến xem. Người nhà của bệnh nhân cũng dám nghi ngờ kết luận của ngài. Tôi nói cậu ta hai cậu, cậu ta còn dám giả mạo lãnh đạo Sở Y tế, muốn kiểm tra thẻ công tác của tôi. Quả thật là coi trời bằng vung.
Trương Lượng Lượng chân đầu trước. Tăng Nghị nghi ngờ cách nói của y, lập tức biến thành nghi ngờ kết quả chẩn đoán của Chủ nhiệm Vương.
Chủ nhiệm Vương nghiêm nét mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Lượng Lượng, rồi nhanh chóng bước đến bắt tay Tăng Nghị, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng rạng rỡ:
- Chuyên gia Tăng, hoan nghênh cậu đến khoa Nội chúng tôi kiểm tra chỉ đạo. Thật sự là quá thất lễ. Chúng tôi không biết cậu đến. Nếu không nhất định đã ở dưới lầu nghênh đón rồi.
Nở một nụ cười, Tăng Nghị bắt tay Chủ nhiệm Vương:
- Tôi chỉ tùy tiện đến đây, cũng không dám kinh động đến mọi người.
- Chuyên gia Tăng có thể đến phòng bệnh khoa Nội chúng tôi đã là vinh hạnh cho chúng tôi rồi. Mọi người ai cũng muốn theo cậu học tập kinh nghiệm. Chỉ sợ công tác của cậu quá bận rộn, không tranh thủ được thời gian. Hôm nay cậu có thể đến đây, mọi người đều cao hứng vô cùng.
Chủ nhiệm Vương cười ha hả:
- Mọi người nói có đúng không?
- Vâng, Chủ nhiệm Vương nói rất đúng. Chúng tôi sớm trông ngóng Chuyên gia Tăng đến đây.
Mọi người cũng lên tiếng phụ họa.
Trương Lượng Lượng nghe ba chữ “Chuyên gia Tăng” thì lập tức biết Tăng Nghị là ai, trong lòng lạnh hơn phân nửa. Toàn bộ bệnh viện Nhân dân tỉnh, cái tên Chuyên gia Tăng không người nào là không biết. Trương Lượng Lượng thật không ngờ, mình lại đắc tội với người không thể đắc tội nhất.
Tăng Nghị chậm rãi thu hồi thẻ công tác của mình rồi nói:
- Năm mươi đồng tiền! Bác sĩ Trương quả thật đối với giá thị trường rất hiểu biết đấy.
- Chuyên gia Tăng, tôi thật không biết là anh. Thẻ của anh chính là thật, sao lại có thể giả được. Vừa rồi là tôi có mắt như mù. Anh ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với tôi.
Trương Lượng Lượng khẩn trương xin lỗi. Dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước đã biến mất.
- Sinh mạng cao hơn hết thảy. Chuyên gia Tăng, tôi xin cam đoan với anh, phòng của chúng tôi tuyệt đối không để cho bất cứ một bác sĩ giả nào lẫn lộn vào những bác sĩ chân chính. Đối với những bác sĩ không đủ trình độ, chúng tôi kiên quyết sẽ loại trừ ra khỏi hàng ngũ.
Chủ nhiệm Vương lời này rất có ý tứ, cũng không nói là sẽ xử lý Trương Lượng Lượng, nhưng cũng không nói là không xử lý.
Ông ta đương nhiên là hiểu rõ ý tứ của Tăng Nghị. Lúc này hận không thể đá vào mông Trương Lượng Lượng một cái, nhưng lại không thể không thay Trương Lượng Lượng nói vài câu. Trương Lượng Lượng là con trai của người bạn cũ, từ bệnh viện của một huyện được đưa đến bệnh viện Nhân dân tỉnh để nghiên cứu. Ông dù sao cũng phải nể mặt bạn cũ, không thể thấy chết mà không cứu.
- Chuyên gia Tăng, cậu thấy phòng bệnh này thật sự là lộn xộn, khó coi. Nếu không thì chúng ta đến phòng họp, nói chuyện với các đồng chí vài câu.
Chủ nhiệm Vương nhiệt tình nói với Tăng Nghị.
Tăng Nghị hiểu được Chủ nhiệm Vương trong lòng nghĩ gì. Nhưng hắn không muốn nghĩ như vậy là tha cho Trương Lượng Lượng. Bác sĩ mà lại đe dọa người bệnh, thậm chí so với lang băm còn đáng giận hơn gấp mấy lần. Chỉ một câu, một ánh mắt nhưng đều có khả năng khiến tâm lý người bệnh rơi vào tuyệt lộ.
- Không vội, tôi xin giới thiệu với Chủ nhiệm Vương một chút. Bác nằm ở giường số 63 Lý Tĩnh Phương là mẹ của bạn tôi.
Tăng Nghị nhìn Trương Lượng Lượng:
- Đối với bệnh tình của bác gái, bác sĩ Trương và tôi chẩn đoán có chút khác nhau. Nghiên cứu thảo luận giữa chúng tôi vẫn chưa chấm dứt. Hiện tại Chủ nhiệm Vương vừa lúc cũng ở đây, bác sĩ Trương hãy nói ra suy nghĩ của anh. Anh dựa vào đâu mà nói rằng bệnh tình của bác gái không tốt, để cho chủ nhiệm Vương thảo luận cùng.
Trương Lượng Lượng mồ hôi lập tức chảy xuống. Nếu Tăng Nghị chỉ nói đến chuyện giấy chứng nhận thì y còn có thể cho qua, bởi vì giấy chứng nhận, giấy giới thiệu nghiên cứu đều có đủ. Nhưng Tăng Nghị lại truy cứu lời nói của mình lúc trước. Chính mình tuyệt đối trốn không khỏi.
Bác sĩ nghiêm cấm trước mặt người bệnh thảo luận bệnh tình. Càng không thể dùng lời nói, vẻ mặt khiến cho người bệnh hiểu lầm. Đây là chuẩn tắc thường ngày của thầy thuốc.
Chủ nhiệm Vương không biết có chuyện này, lông mi liền dựng lên, quát to:
- Bản ghi chép tra giường đâu, sao không mang ra đây cho tôi?
Trương Lượng Lượng nghe vậy run cả người lên, đem bản ghi chép đưa qua.
Chủ nhiệm Vương mở bản ghi chép xem qua, thiếu chút nữa là la to lên. Tình huống người bệnh hết thảy đều bình thường, Trương Lượng Lượng không ngờ lại dám nói người bệnh tình huống thật không tốt. Đây không phải là đe dọa lộ liễu người bệnh sao? Nếu có đường rẽ nào khác, bệnh viện có thể gặp phiền toái.
- Chủ nhiệm Vương, tôi biết tôi sai rồi.
Trương Lượng Lượng thấy vẻ mặt của Chủ nhiệm Vương thì biết mình khó thoát khỏi kiếp này, một phen tắm lấy cánh tay của Chủ nhiệm Vương, khóc rống lên:
- Chủ nhiệm Vương, vừa rồi tôi giống như bị ma quỷ ám ảnh, nên mới nói như vậy. Hiện tại tôi biết mình sai rồi, ngài hãy giúp tôi nói với Chuyên gia Tăng bỏ qua cho tôi lần này.
Chủ nhiệm Vương chi thẳng vào mũi Trương Lượng Lượng:
- Cậu đúng thật không chịu thua kém ai. Những gì cậu làm thật khiến tôi thất vọng. Nếu cha của cậu biết chuyện này, ông ấy không đánh gãy chân cậu là không được.
- Chủ nhiệm Vương, không, chú Vương, nể mặt cha cháu là bạn học với chú, chú nhất định phải cứu cháu. Trương Lượng Lượng túm lấy cánh tay của Chủ nhiệm Vương không chịu buông.
- Lượng Lượng cháu không bao giờ quên ân đức của chú. Về sau chú chính là người cha thứ hai của cháu, cháu đời này sẽ hiếu thuận với chú.
Hiếu thuận cái đầu cậu đấy!
Các bác sĩ bên cạnh đều há hốc mồm. Trương Lượng Lượng quả thật là da mặt dày. Những lời nói mất mặt như vậy mà cũng nói được. Quả thực làm xấu hổ giới bác sĩ.
Chủ nhiệm Vương cũng không nghĩ Trương Lượng Lượng sẽ nói ra những lời khốn kiếp như vậy, tức giận đến mức muốn bỏ mặc y.
Trương Lượng Lượng lại bước đến trước mặt Tăng Nghị, ánh mắt cầu xin:
- Chuyên gia Tăng, anh đại nhân đại lượng hãy bỏ qua cho tôi.
Y khóc rống lên, thiếu điều muốn quỳ xuống. Y đến bệnh viện này làm nghiên cứu sinh, hiện tại vẫn còn chưa kết thúc, nếu phạm phải sai lầm, bị khai trừ ra khỏi bệnh viện, đừng nói đến việc thăng chức, rất có khả năng một cước đá văng, bệnh viện cũ không thu nhận y về. Hiện tại rất khó xin vào bệnh viện. Nếu mình bỏ lỡ thì người khác sẽ nhảy vào ngay. Khi đó chính mình sẽ trở thành cô hồn dã quỳ, không biết nơi nào mà đi. Nghĩ đến đây, Trương Lượng Lượng sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Tăng Nghị không để ý đến y. Đối với những bác sĩ có hành vi như thế này thì hắn sẽ không một chút thông càm:
- Chủ nhiệm Vương, dựa theo điều lệ của bệnh viện thì tình huống này sẽ xử lý như thế nào?
Chủ nhiệm Vương hiểu được ý tứ của Tăng Nghị, cắn răng một cái rồi nói:
- Trương Lượng Lượng, tôi hiện tại chính thức thông báo cho cậu. Tư cách nghiên cứu sinh của cậu ở khoa Nội chúng tôi bị hủy bỏ. Cậu từ đầu đến thì hãy về lại nơi đó.
Chủ nhiệm Vương cũng không thể bao che cho Trương Lượng Lượng được nữa. Tăng Nghị thật sự là đang có lý. Điều lệ của bệnh viện cũng quy định rõ ràng về phương diện này. Nếu ông ta cứ tiếp tục thay Trương Lượng Lượng nói chuyện thì tự mình tìm xui xẻo. Huống chi, Chủ nhiệm Vương hiện tại đang bình ổn chức danh của mình. Thành hay không toàn bộ phải nhìn vào thái độ của Viện trưởng Thiệu. Ông ta sẽ không ngốc mà bênh vực một thầy thuốc bại hoại như Trương Lượng Lượng, đắc tội với Tăng Nghị.
Trương Lượng Lượng sắc mặt trắng bệch, cả người như bị sét đánh, hoàn toàn trống rỗng, hai mắt vô thần, linh hôn giống như đã bị rút ra.
Chủ nhiệm Vương nháy mắt, hai bác sĩ liền tiến lên, kẹp lấy Trương Lượng Lượng:
- Trương Lượng Lượng, anh hiện tại không còn là bác sĩ của bệnh viện Nhân dân tỉnh, anh không cần ở phòng bệnh nữa.
Nói xong thì liền đem Trương Lượng Lượng ra ngoài.
- Tôi không đi, tôi còn có chuyện muốn nói với Chuyên gia Tăng.
Trương Lượng Lượng phục hồi lại tinh thần, giãy dụa không muốn đi ra.
Hai vị bác sĩ cũng không phải là thiện nhân, giơ tay đập vào người Trương Lượng Lượng một cái. Tiểu tử này lập tức giật mình rồi mềm nhũn, bị hai bác sĩ lôi ra ngoài giống như lôi con lợn.
- Thật sự là không ngờ.
Chủ nhiệm Vương xoa mồ hôi trên trán:
- Thiếu chút nữa là để cho một kẻ bại hoại như vậy lọt vào hàng ngũ bác sĩ của chúng ta.
Tăng Nghị cười:
- Một con sâu làm rầu nồi canh. Dù sao đó cũng chỉ là số ít thôi.
Chủ nhiệm Vương thấy Tăng Nghị không có truy cứu thì mới nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương đến trước giường bệnh của Lý Tĩnh Phương, tự mình xuất ra ống nghe chuẩn bị dùng hành động thực tế của mình để vãn hồi ấn tượng trong lòng Chuyên gia Tăng:
- Cô Lý, cô hôm nay cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không tốt thì có thể nói với tôi.
Làm một ít kiểm tra bình thường, Chủ nhiệm Vương cũng không phát hiện tình huống gì đặc biệt. Lại ghi vài chữ vào trong bản ghi chép, rồi nói với Tăng Nghị:
- Chuyên gia Tăng, khoa nội chúng tôi còn có một gian phòng bệnh nằm một mình, cũng đang còn trống. Chi bằng bảo cô Lý qua đó ở. Hoàn cảnh tốt cũng có lợi cho việc phục hồi sức khỏe.
Tăng Nghị nhìn Diệp Thanh Hạm, thấy Diệp Thanh Hạm nhẹ nhàng lắc đầu thì nói:
- Chuyện này trước không vội, sau này hãy nói. Ngài hiện tại đang có bản báo cáo kiểm tra tỉ mỉ về bệnh trạng của cô Lý, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút.
Chủ nhiệm Vương mừng rỡ. Ai cũng biết rằng Tăng Nghị học cả tây y và trung y ở trường đại học y quốc gia. Hơn nữa lại am hiểu cách trị liệu các nghi nan tạp chứng. Có thể cùng hắn thương lượng bệnh tình cũng là một cơ hội hiếm có để học tập. Ông ta lập tức nói ngay:
- Được, được. Tất cả các báo cáo kiểm tra tôi đều có. Tôi lập tức bảo người mang sang ngay.
Tăng Nghị vẫy tay Diệp Thanh Hạm:
- Thanh Hạm, cô cũng cùng đi nghe một chút. Có những tình huống còn cần cô giải thích.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch