Biết được Tăng Nghị sẽ hội chẩn bệnh trạng giường số 63 khoa Nội, trong phòng hội
chẩn bệnh viện Nhân dân tỉnh rất nhanh đã an vị rất nhiều bác sĩ của các khoa. Tất cả mọi người đều không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Lần trước Tăng Nghị xử lý ca bệnh ở khoa Nhi khiến không ít người được mở mang kiến thức. - Người bệnh khi được đưa vào bệnh viện, chúng tôi đã làm qua các loại kiểm tra. Người bệnh cũng không có bất luận một ngoại thương nào. Chỉ tiêu sinh hóa các loại cũng bình thường. Theo số liệu này cho thấy, người bệnh hoàn toàn khỏe mạnh. Sau khi nhập viện, chúng tôi lại tiến hành quan sát trường kỳ. Số liệu kiểm tra của người vẫn ổn định, cũng không phát hiện bất luận điều gì bất thường. Đương nhiên, cũng không loại trừ có chỗ chúng tôi chưa quan sát đến. Chủ nhiệm Vương đem tình huống đơn giản nói qua một chút với Tăng Nghị: - Đại khái tình huống là như thế. Tăng Nghị lúc này trong tay cầm hai tấm phim chụp CT, ngưng thần nhìn cả nửa ngày. Hắn nói với Chủ nhiệm Vương: - Hai tấm phim này chụp vào lúc nào? Chủ nhiệm Vương lên tiếng: - Một là sau khi nhập viện, một là người nhà mang đến. Nói là nửa năm trước có làm kiểm tra tổng quát sức khỏe. Tăng Nghị ồ lên một tiếng, buông hai tấm phim xuống rồi cười nói: - Nếu là hội chẩn, tất cả mọi người hãy nêu lên ý kiến của mình. Chủ nhiệm Vương, ngài hãy nói trước ý kiến của ngài về ca bệnh này. Chủ nhiệm Vương không muốn lãng phí cơ hội, đem ý kiến của mình nói ra: - Mới đầu, tôi thấy ca bệnh này là sau khi ngã sấp xuống, một số nội tạng trong cơ thể bị nội thương. Nhưng trải qua một thời gian ngắn quan sát, chức năng gan của người bệnh vẫn bình thường, không có gì khác lạ, cũng liền bài trừ kết luận này. - Sau này, tôi cẩn thận phân tích tình huống bị thương của người bệnh. Cho rằng người bệnh rất có khả năng sau khi bị kinh hãi đã xảy ra biến chứng tâm lý. Nhưng khi làm kết quả kiểm tra tâm lý thì kết luận này cũng được loại trừ. Tăng Nghị nghe đến hai chữ tâm lý thì ánh mắt hơi sáng lên một chút, trong bụng thầm nhủ Chủ nhiệm Vương trình độ chẩn đoán bệnh vẫn có chỗ độc đáo. Tuy rằng không trúng nhưng cũng không lạc đề. Chủ nhiệm Vương nói xong thì các bác sĩ khác cũng phát biểu về cái nhìn của mình. Ca bệnh của mẹ Diệp Thanh Hạm, bệnh viện đã tổ chức nhiều lần hội chẩn nên mọi người đều ấn tượng. Đồng thời cũng không hiểu ra sao, bởi vì bệnh viện đã thử tất cả các liệu pháp, nhưng cho tới bây giờ vẫn không có bất luận một hiệu quả nào. Thấy không ai phát biểu ý kiến nữa, Chủ nhiệm Vương cười ha hả nhìn Tăng Nghị: - Chuyên gia Tăng, tất cả mọi người đều muốn nghe một chút về ý kiến của cậu. - Vừa rồi, tất cả ý kiến của mọi người tôi đều nghe xong, đều có đạo lý nhất định. Tôi cũng phân tích một chút. Tổng thể mà nói, tôi khá đồng ý với kết luận của Chủ nhiệm Vương. Chủ nhiệm Vương nghe xong thì đầu tiên là sửng sốt, lập tức mừng rỡ ngay. Chuyên gia Tăng đồng ý với kết quả chẩn đoán của mình, điều này nếu để Viện trưởng Thiệu biết được, thì việc bình ổn chức danh cho mình chẳng phải là ván đã đóng thuyền sao. Ông ta vội vã nói: - Nói như vậy thì Chuyên gia Tăng cũng cho rằng người bệnh là có vấn đề tâm lý? Tăng Nghị lắc đầu: - Cũng không hoàn toàn là chứng bệnh tâm lý, nhưng cũng là cùng loại. Hơn nữa ca bệnh này cũng không phải đơn thuần chỉ có một nguyên nhân gây bệnh. Nói xong, Tăng Nghị cầm lấy hai tấm ảnh chụp phim chiếu lên màn hình rồi nói: - Xin mọi người cẩn thận quan sát một chút, thấy vị trí giao nhau giữa trước và sau gan của người bệnh có chút biến hóa hay không? Rất nhanh có người phát hiện, vị trí gan chụp trong hai tấm ảnh tuy rằng đều rất giống nhau, nhưng quả thật có một chút khác biệt. Một tấm thì hơi cao, một tấm thì hơi thấp. Nếu không quan sát cẩn thận thì thật là không phát hiện ra được sự khác biệt rất nhỏ này. - Căn cứ vào vị trí gan thay đổi, tôi đã có một suy đoán. Người bệnh khi bị ngã đã làm cho vị trí của gan hơi di động. Vị trí này rất đặc biệt, khiến cho người bệnh khi nằm xuống thì gan trở lại vị trí cũ. Cho nên thân thể hoàn toàn bình thường. Khi người bệnh đứng thẳng, vị trí gan bắt đầu lệch. Cho nên xuất hiện các loại bệnh trạng kỳ quái. Nếu là hội chẩn thì phải nói rõ cái nhìn cùng căn cứ của mình. Tăng Nghị giải thích: - Căn cứ suy đoán này của tôi là khi người bệnh đứng lên, nhất định mắt sẽ hướng lên trên. Dựa theo quan điểm trung y, gan chủ mắt, mắt bất chính tất nhiên là bởi vì gan bất chính. Trong phòng không ai nói chuyện. Tất cả mọi người không phải trung y nên căn cứ phán đoán này cũng không tiện bình luận. - Về phần bệnh tình vì sao nghiêm trọng, tôi cho rằng, bởi vì lúc ấy bị chấn động, khiến cho thần kinh bị khủng hoàng. Người bệnh khi phát bệnh, đầu sẽ không tự chủ được, lại cúi xuống. Đó chính là một căn cứ chính xác để xác minh. Mọi người trong phòng bệnh có chút sững sờ. Người bệnh đầu cúi xuống là do tinh thần có chút khẩn trương, muốn nhìn xuống dưới chân của mình có vật thể gì nhảy lên không. Nhưng ánh mắt lại cố tình hướng lên, ngược lại không nhìn tới bàn chân. Bệnh tình này thật ra rất kỳ quái. Diệp Thanh Hạm ở một bên hỏi: - Thế có biện pháp nào trị liệu không? Chủ nhiệm Vương gật đầu, trầm ngâm nói: - Tinh thần khẩn trương, nhưng thật ra có một số dược liệu có thể giúp thần kinh thư giãn lại. Nhưng nội tạng lệch vị trí thì lại không dễ làm. Chủ nhiệm Vương lắc đầu. Ý của ông là muốn nói, theo tây y, hoàn toàn không thể di chuyển vị trí nội tạng mà không có bất kỳ ảnh hưởng nào. Tăng Nghị cười: - Có biện pháp chứ. Chỉ cần có biện pháp này thì người bệnh sẽ khỏi hẳn bệnh hôm nay và trở về nhà. Lời nói của Tăng Nghị khiến các bác sĩ đang có mặt phải hít một hơi thật sâu. Khiến một người bệnh phải nằm cả mấy tháng trời khỏi hẳn, đây không phải là nói giỡn? Diệp Thanh Hạm cũng là vẻ mặt kích động. Tâm nguyện lớn nhất của cô giờ phút này chính là mẹ của cô được khỏe mạnh, bình an. Cô hận không thể bắt Tăng Nghị dùng thuốc giúp mẹ cô hồi phục lại như ban đầu. - Chuyên gia Tăng, có phải cần cân nhắc lại một chút? Chủ nhiệm Vương nhìn Tăng Nghị, thần sắc có chút do dự. Người bệnh nằm lâu như vậy cũng không thấy có chuyển biến gì tốt đẹp. Tăng Nghị chỉ cần một bài thuốc dân gian thì khiến cho người bệnh khỏi hẳn. Nói thật, Chủ nhiệm Vương có chút lo lắng. Ông ta sợ Tăng Nghị tuổi còn trẻ, mạo muội kê đơn. Đến lúc đó nếu trị không hết thì sẽ rất bị động. Nhất là ngay trước mặt nhiều người như vậy. Hơn nữa còn có người nhà bệnh nhân ở đây. Tăng Nghị khoát tay: - Người bệnh nằm lâu như vậy đã rất thống khổ. Chúng ta là thầy thuốc, cũng nên vì cảm nhận của người bệnh mà suy xét. Nếu có biện pháp có hiệu quả nhanh thì vẫn nên tận lực mà làm. Hắn chữa bệnh không hề nói ba phải. Cái nào chữa được thì nói chữa được, cái nào chữa không được thì nói chữa không được. Có thể chữa thì nhất định sẽ chữa. - Phương thuốc này... Chủ nhiệm Vương hỏi. Ông suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra có thuốc nào làm thư giãn tinh thần, lại đồng thời khiến gan trở lại vị trí cũ. Hơn nữa còn có thể khiến người bệnh rất nhanh khỏi hắn. - Như vậy đi, chúng ta đến phòng bệnh, nhìn một chút hiệu quả rồi nói sau. Tăng Nghị cười đứng dậy. Cùng những người này thảo luận bệnh tình thì còn được, chứ thảo luận về phương thuốc thì tự tìm xui xẻo. Hắn nói: - Chủ nhiệm Vương, phiền ngài một chút. Căn tin bệnh viện chúng ta còn nấu đồ ăn không? Bảo họ mang hai món đồ ăn, một tô cơm to và hai bình rượu trắng nồng độ cao. Chủ nhiệm Vương trong lòng buồn bực, không biết cái này có lợi ích gì không, nhưng vẫn gật đầu: - Có, để tôi bảo họ lập tức làm ngay. Tất cả mọi người muốn biết Tăng Nghị rốt cuộc như thế nào khiến người bệnh rất nhanh hồi phục, nên cùng nhau đứng dậy đến phòng bệnh. Thấy nhiều thầy thuốc đến như vậy, những người trong phòng bệnh đều kinh ngạc. Sau khi lấy lại tinh thần, bọn họ đều hướng bác sĩ giải thích tình hình của mình. Đây đều là những chuyên gia không phải bình thường có thể mời mà đến. Bệnh viện này có rất nhiều bác sĩ có danh tiếng. Nhưng càng danh tiếng thì càng không thoải mái. Bình thường, ngoại trừ phải giảng bài, họp, chữa bệnh từ thiện, ra nước ngoài học tập còn phải tham gia công tác của bệnh viện. Đặc biệt các bác sĩ khoa ngoại, gần như đều phải gánh vác rất nhiều. Những ca giải phẫu được xếp lịch dày đặc. Có đôi khi một đêm phải giải phẫu cả mấy ca. Nếu bác sĩ ngoại khoa nước ngoài, chia đều mỗi người hàng năm chỉ giải phẫu khoảng mấy chục ca. Nhưng trong quốc nội thì con số này đại khái là ba trăm ca. Cho nên bệnh viện mới thành lập bác sĩ quản giường, phụ trợ giúp các bác sĩ tiết kiệm thời gian. Thấy Tăng Nghị còn chưa bắt đầu trị liệu, mọi người ai cũng rảnh rỗi. Nghe xong lời nói của người bệnh thì liền kiên nhẫn giải thích bệnh tình, hoàn toàn không phải thái độ cưỡi ngựa xem hoa, khiến người bệnh nhiều ít có chút thụ sủng nhược kinh. Thiệu Hài Ba bước tới, trong tay còn cầm theo hai bình rượu ngũ lương, cười nói: - Tăng Nghị, sáng sớm em tìm rượu, nhưng cũng không nên chậm trễ công tác. Thiệu Hải Ba nghe nói Tăng Nghị bảo căn tin làm cơm, lại còn gọi rượu, tưởng Tăng Nghị còn chưa ăn điểm tâm, liền từ trong phòng cầm theo hai bình rượu. Y vừa lúc cũng muốn xem Tăng Nghị như thế nào giải quyết ca bệnh nan giải này. Người bệnh có thể điều trị khỏi thì đối với bệnh viện mà nói cũng là một chuyện tốt. Tăng Nghị tiếp nhận bình rượu, cười nói: - Trong lúc làm việc làm sao mà uống rượu được. Rượu này không phải là dành cho em uống. - Ồ, vậy thì ai uống? Thiệu Hải Ba ngay trong phòng nhìn lướt qua, trong bụng thầm nhủ ai mà gan vậy. Bác sĩ bệnh viện Nhân dân tỉnh cũng dám trong giờ làm việc uống rượu sao? - Là cho người bệnh uống. Tăng Nghị khẩn trương giải thích, rồi mở bình rượu, bước đến trước giường bệnh, cười nói: - Cô Lý, bình rượu này lát nữa sẽ dành cho cô uống. Diệp Thanh Hạm nhìn Tăng Nghị thấp giọng nói: - Mẹ tôi không biết uống rượu. - Rượu này nhất định phải uống. Bởi vì thuốc là dùng sau khi uống rượu. Tăng Nghị cười: - Nếu cháu đoán không làm thì cô Lý trước khi té ngã hẳn là cũng có uống rượu. Lý Tĩnh Phương gật đầu: - Bạn học tổ chức tiệc mừng, cho nên tôi cũng uống một ly nhỏ. Đại khái thì cũng được hai ly. - Vậy thì được rồi, cô là do uống rượu nên bị ngã. Sau khi ngã thì mắc căn bệnh kỳ quái. Tất nhiên là phải uống rượu thì mới có khả năng trị được. Nếu không thì sẽ không có hiệu quả. Các bác sĩ có mặt đều kinh ngạc, không ngừng thấp giọng nghị luận, thầm nghĩ đó là một đạo lý gì. Có căn bệnh nào mà cần rượu để chữa khỏi không? Thật sự là làm cho người ta cảm thấy khó hiểu. Chưa từng nghe nói qua lý luận này. Chuyên gia Tăng lúc nào cũng làm cho người ta khó hiểu. Lý Tĩnh Phương nghe Tăng Nghị nói như vậy thì liền gật đầu: - Cậu là thầy thuốc, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho tôi, cậu bảo tôi uống nhiều hay ít thì tôi sẽ uống. Bà hiện tại cũng nhìn ra Tăng Nghị không hề tầm thường. Nếu không thì sẽ không kinh động nhiều bác sĩ đến quan sát như vậy. Nhìn thần thái của những bác sĩ đó thì rõ ràng là vô cùng tôn trọng Tăng Nghị. - Cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ uống nhiều đây là thôi. Tăng Nghị tìm một cái ly, rót đầy rồi nói: - Lát nữa cô hãy uống ly rượu này vào. Sau khi uống hết, chúng ta sẽ xem tình huống. - Được! Lý Tĩnh Phương nét mặt lộ vẻ tươi cười, hơi gật đầu.