Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 108: Chụp lấy

Chương 108: Chụp lấy








Sau khi trở lại phòng Y tế, điện thoại trên bàn reo lên. Là thông báo Tăng Nghị đến tham gia hội nghị công tác.
Vương Kim Đường ở phòng Y tế huyện lời nói tuyệt đối có quyền lực. Trong cuộc họp, trực tiếp phân công công tác của các cấp dưới. Công tác mà ông ta phân cho Tăng Nghị chi là quản lý sự vụ ở cơ quan. Nói trăng ra là chi quản lý công tác văn phòng, mang tính chất quản gia. Hơn nữa, công tác ăn phòng còn có Chánh văn phòng Cao Vạn Tường lo liệu, cũng không đến phiên Tăng Nghị quan tâm.
- Tiểu Tăng, công tác của cậu cũng không có gì nặng nhọc. Phân phối như vậy chủ yếu là suy xét cậu vừa mới tới, đối với phòng Y tế chúng ta còn chưa quen thuộc. Công tác sự vụ của cơ quan là công tác mang tính tổng hợp, có thể trợ giúp cho cậu nhanh chóng hiểu biết toàn diện về cơ quan chúng ta.
Vương Kim Đường nói một hơi:
- Chờ cậu quen thuộc tình huống rồi, có đề xuất gì thì chúng ta sẽ thảo luận lại.
Công tác đã phân phối rồi thì chuyện thảo luận lại chỉ là lông gà vỏ tỏi. Tuy nhiên nó cũng chẳng quan hệ gì với Tăng Nghị. Hắn phân công quản lý sự vụ của cơ quan, tất cả những vấn đề về nghiệp vụ chẳng liên quan đến hắn. Hắn chỉ có nghe chứ không phát biểu ý kiến.
Vương Kim Đường rất nhanh tuyên bố tan họp. Lúc ấy vừa lúc tan tầm. Tăng Nghị ngồi đến thắt lưng đau cả lên, nhưng còn Vương Kim Đường thì thủy chung là thần thái bay lên.
Trở lại văn phòng, Tăng Nghị gọi Cao Vạn Tường đến.
Cao Vạn Tường vừa bước vào cửa đã nói:
- Phó trưởng phòng Tăng, tôi đã mau chóng chuẩn bị tài liệu về công tác của cơ quan chúng ta báo cáo lại với anh.
Tăng Nghị khoát tay:
- Trước không vội báo cáo. Tôi tìm anh là muốn hỏi anh một câu, chỗ ở của tôi an bài như thế nào rồi?
Cao Vạn Tường trả lời:
- Phòng ở tại cơ quan thì vẫn còn. Tuy nhiên hiện tại cần phải thu dọn lại. Nếu không thì trước anh cứ ở nhà khách, sau này thu dọn xong thì sẽ đến ở, được không?
Có bài học vào buổi sáng, Cao Vạn Tường không dám bày thêm trò gì. Y xem như lĩnh giáo được vị Phó trưởng phòng trẻ tuổi này. Ức hiếp người ta không được, lại còn phải nhọc công sức ra làm. Gian phòng kia tình huống như thế nào, Cao Vạn Tường làm sao mà không rõ. Nếu muốn thu dọn lại thì phải mất mười ngày nửa tháng.
Tăng Nghị liên can
Tăng Nghị liền cảm thấy, Cao Vạn Tường này ngoại trừ chuẩn bị cho mình một gian phòng đầy rác thì mặt khác cũng sẽ chuẩn bị cho mình một gian phòng ở cũng ngập rác. Chính mình đã bắt anh ta lao động cả buổi sáng, gian phòng này y cũng không dám giao cho Tăng Nghị nữa.
ho mình một gian phòng Tăng Nghị nữa.
- Không cần nhà khách đầu, anh hãy mau chóng thu dọn phòng ở cho tôi.
Tăng Nghị cũng không muốn nghe Cao Vạn Tường nói nhiều. Hắn không phải là không có chỗ ở, nhưng chỉ dựa theo một chút trình tự hỏi về việc an bài phòng ở cho mình.
Cao Vạn Tường khi rời khỏi văn phòng, liền nghĩ đến việc khẩn trương tìm một đội dọn dẹp, nhanh chóng thu don gian phòng kia. Tuy nhiên, khi xuống lầu, anh ta cảm thấy rất buồn bực, Tăng Nghị từ Vinh Thành tới, nếu không ở nhà khách thì hắn ở đâu?
Thôi đi, cho dù người ta có ở ngoài đường thì cũng chẳng có quan hệ gì với mình. Người ta không cần ở nhà khách mà. Cao Vạn Tường chậm rãi bước xuống dưới lầu.
Cao Vạn Tường vừa đi thì điện thoại Tăng Nghị vang lên. Là Tương Trung Nhạc gọi đến:
- Tăng Nghị, cậu đến báo danh sao không gọi cho tôi. Nếu tôi không cho người hỏi thăm thì cũng không biết rằng cậu đã đến Nam Vân. Tối nay tôi sẽ làm tiệc đón gió cho cậu, cũng không ra bên ngoài. Về nhà tôi đi, chị dâu của cậu cũng đã đến Nam Vận rồi, bảo cô ấy làm vài món ăn, chúng ta uống một bữa.
Tăng Nghị cũng không từ chối:
- Vậy thì phiền anh quá.
- Phiền cái gì, cứ định như vậy đi. Lát nữa tôi sẽ cho người qua đón cậu.
Tương Trung Nhạc cười ha hà rồi cúp điện thoại.
Tăng Nghị ở văn phòng một lát thì lái xe của Tương Trung Nhạc đã tới.
Tương Trung Nhạc lúc này chỉ thử hướng ra lời mời với Tăng Nghị, nhưng không nghĩ là Tăng Nghị lại đồng ý đến Nam Vân như vậy. Điều này khiến cho y cảm thấy rất mừng rỡ. Có thể tưởng tượng rằng, chỉ cần Tăng Nghị đến Nam Vân, thì Nam Vân nhất định sẽ tiến nhập vào trong tầm mắt của Bí thư Phương. Đến lúc đó, mình chỉ cần làm ra vài chiến tích, không cần bất luận tuyên truyền tạo thế nào cũng lọt vào mắt xanh của Bí thư Phương. Trong thời khắc mấu chốt, an bài của mình sẽ phát ra uy lực lớn lao.
Quan hệ như thế này, Tương Trung Nhạc tuyệt không nói cho bất cứ kẻ nào biết. Nếu để cho người khác cũng biết được bối cảnh của Tăng Nghị thì sẽ tổn hại đến lợi ích của mình. Điều này y rất rõ ràng, cho nên khi phái người đến đón Tăng Nghị, y chi phái một chiếc xe bình thường, không dám dùng đến chiếc xe Nam Vận số 2 của mình.
Ngày hôm sau, Tăng Nghị vừa vào đến văn phòng, Cao Vạn Tường nét mặt vui vẻ nói:
- Phó trưởng phòng Tăng, chỗ ở của anh đã được an bài tốt rồi.
Tăng Nghị mở to hai mắt, có chút bất ngờ, trong bụng nói đây là chuyện gì. Chắc không phải Cao Vạn Tường cả đêm đi thu dọn phòng ở cho mình. Chẳng lẽ mình bắt anh ta dọn phòng vào buổi sáng, anh ta hắn là sẽ không chịu thua như vậy:
- Ồ, phòng chuẩn bị xong rồi à?
- Đã xong rồi!
Cao Vạn Tường xoa tay gật đầu:
- Các lãnh đạo phải tập trung tinh thần lo cho công tác để đạt được thành tích lớn hơn nữa. Chuyện ngày hôm qua là do tôi quản lý không tốt. May mà không làm chậm trễ đại sự của Phó trưởng phòng Tăng, ảnh hưởng đến công tác của cơ quan. Nếu không thì tôi cũng không chối được sai lầm này.
Nghe Cao Vạn Tường nói như vậy, Tăng Nghị cũng không nói thêm gì nữa:
- Vấn đề giải quyết là tốt rồi. Về sau nhất định phải làm tốt công tác.
- Vâng, tôi nhất định sẽ chú ý.
Cao Vạn Tường gật đầu, tiến lên đặt chìa khóa lên trên bàn làm việc của Tăng Nghị:
- Phòng số 300, hơi trên cao một chút. Khi nào có phòng ở tầng thấp hơn, tôi lập tức đổi ngay cho Phó trưởng phòng Tăng.
Tầng trệt hay lầu gì thì cũng không sao. Dù sao Tăng Nghị cũng còn trẻ. Hắn nói: - Được rồi, tôi biết rồi.
Cao Vạn Tường lại dặn dò một câu:
- Đúng rồi, khu nhà ở cách nơi này cũng rất gần. Ra khỏi cơ quan, đi khoảng năm trăm mét, ngay mặt tiền có tấm biển, rất dễ nhìn thấy.
Sau khi nói rõ địa điểm, thấy Tăng Nghị không còn chỉ bảo gì khác, Cao Vạn Tường liền rời khỏi phòng làm việc của Tăng Nghị, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Cả ngày ngồi ở đây khiến Tăng Nghị cảm giác rất buồn bực. Ngoài việc xem báo hắn chẳng làm cái gì cả. Khi tan tầm, hắn có chút hoảng hốt, nghĩ thầm rằng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng phải là biện pháp. Phải tìm việc gì làm mới được. Chính mình đến Nam Vận cũng không phải để dưỡng lão.
Rời khỏi công phòng Y tế huyện, thấy sắc trời cũng còn sớm, Tăng Nghị liền hướng đến khu nhà ở của phòng Y tế, xem có cần mua cái gì thêm nữa không. Nếu phòng ở thích hợp thì mình sẽ ở đây, khoảng cách đi làm cũng gần, tránh cho ngày nào cũng bắt người của viện dưỡng lão đến đón mình.
Khu nhà ở của phòng Y tế vừa mới xây dựng khoảng hai năm trước. Là một tòa lầu sáu tầng, ba tòa lầu đơn. Mỗi tòa lầu đơm mỗi tầng gồm có hai hộ. Nhân viên trong biên chế của phòng Y tế cũng không nhiều. Mỗi người được phân một phòng khẳng định cũng đủ. Bằng không thì Tăng Nghị cũng không có chỗ ở.
Tìm được phòng của mình, Tăng Nghị liền mở cửa bước vào. Hắn phát hiện phòng này là vừa được trang hoàng, gồm có một phòng khách, hai phòng ngủ. Trước kia chưa ai từng ở qua. Trên mặt đất vẫn còn một lớp bụi, nhưng thu dọn một chút cũng không sao. Đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy ngọn núi xa xa.
Sau khi xem qua gian phòng, Tăng Nghị rất hài lòng, quyết định ra ngoài mua thêm một số dụng cụ gia đình. Thu dọn nơi này cho sạch sẽ rồi ở, đỡ phải ngày nào cũng quấy rầy gia đình Thang Tu Quyền.
Sau khi xem xong phòng ở, Tăng Nghị chuẩn bị bước ra ngoài, chợt nghe ngoài cửa phòng truyền đến một tiếng động, giống như là có người ở bên ngoài đập vào. Sau đó chợt có giọng nữ vang lên ngoài hành lang:
xong phòngười ở bên ngoài đế
n
5 giỏi lắm sao? Lần
- Có người ức hiếp người ta đến như vậy sao? Lãnh đạo thì giỏi lắm sao? Lãnh đạo thì có thể chiếm phòng ở của người khác?
Tăng Nghị vừa nghe có liên quan đến nhà ở thì không sốt ruột mở cửa, đứng ở bên trong nghe tiếp. - Tiểu Cầm, em không cần nói như vậy. Chánh văn phòng cao có nói là không cấp phòng cho đầu.
Giọng nam này rất quen thuộc, Tăng Nghị liền nhớ đến một nhân viên cán sự trong phòng tên là Hoàng Quốc Thanh.
- Phòng này vốn là phần cho anh mà. Cao Vạn Tường không biết phân biệt được sao? Phân cho anh rồi lại phân cho người khác.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa rầm rầm. Xem ra cô gái này chuẩn bị đạp cửa, chiếm đoạt phòng ở của mình.
Tăng Nghị liền hiểu được, chính mình là bị Cao Vạn Tường đùa giỡn. Phòng này không phải là chuẩn bị cho mình.
- Anh đã nói chuyện với Chánh văn phòng Cao rồi. Anh tin rằng anh ấy sẽ không đem phòng ở này phân cho người khác.
Hoàng Quốc Thanh giọng nói hạ thấp. Hiển nhiên anh ta còn chưa xác định Cao Vạn Tường đã phân căn phòng này cho Tăng Nghị, trong lòng vẫn còn hy vọng nên cũng không muốn gây rối.
- Nếu anh nói chuyện có tác dụng thì phòng ở này hai năm trước đã phân cho chúng ta rồi. Cao Vạn Tường chính là thấy anh dễ bắt nạt, cố ý không phân cho anh.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch