Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 109: Chụp lấy

Chương 109: Chụp lấy



Tiểu Cầm chỉ vào Hoàng Quốc Thanh:
- Dựa vào cái gì mà Phó trưởng phòng mới tới đã có chỗ ở? Anh làm việc ở phòng Y tế bao nhiêu năm nay, lao động cực nhọc vô cùng, không thể một nhóc con mới tới chưa ráo máu đầu so sánh được. Hắn ta đã có cống hiến gì cho cơ quan chưa?
- Em nói nhỏ thôi. Trên lầu đều là những đồng nghiệp trong cơ quan. Nếu truyền ra ngoài thì đối với Phó trưởng phòng Tăng ảnh hưởng không tốt.
- Ảnh hưởng không tốt?
Tiểu Cầm cười lạnh, rồi giọng nói lại càng lớn:
- Hắn chiếm đoạt phòng ở của người khác, sao lại không nói hắn ta gây ra ảnh hưởng không tốt. Không phải sợ lời nói em quá khó nghe sao?
- Em không cần như vậy được không? Anh ngày mai đi tìm Chánh văn phòng Cao, đem sự tình giải quyết cho rõ ràng. Em không cần nghe tiếng gió đã bảo mưa. Nếu chẳng may lời này toàn là lời đồn thì sao?
Hoàng Quốc Thanh nhỏ giọng khuyên.
- Không có lửa làm sao có khói? Vì sao không truyền chuyện khác mà lại truyền chuyện này?
- Chánh văn phòng Cao hai ngày trước nói phòng này sẽ phân cho anh. Ngay trước mặt nhiều người vỗ ngực xưng tên. Như thế nào lại đổi ý chứ?
- Cao Vạn Tường cũng không phải là hạng người tốt. Cháu gái của anh ta, chẳng qua là nhân viên đánh máy của cơ quan, biên chế chính thức cũng không có. Không ngờ cũng được phân một phòng. Anh ở cơ quan chạy trước chạy sau nhiều năm như vậy, cuối cùng thì được gì. Đến bây giờ vẫn còn là một cán sự. Tôi lúc trước có mắt như mù, như thế nào lại tìm một kẻ bất tài như anh. Anh xem người khác xem. Tiểu Lý vào cơ quan muộn hơn anh một năm, nhưng hiện tại người ta đã là phó phòng phụ trách rồi.
Hoàng Quốc Thanh sắc mặt có chút giận dữ. Một người đàn ông bị mắng là một kẻ lực, ai cũng không chịu nổi. Y nắm lấy cánh tay của Tiểu Cầm:
- Đi thôi, về trước, ngày mai nói sau.
Tiểu Cầm dùng sức giằng khỏi cánh tay Hoàng Quốc Thanh:
- Về cái gì mà về? Tôi nói anh Hoàng Quốc Thanh, căn phòng này phải là của anh. Nếu anh không được phân phòng ở, chuyện kết hôn giữa chúng ta xem như thất bại. Tôi chỉ có một yêu cầu đó thôi. Anh hãy mau xử lý đi.
Nói xong, Tiểu Cầm khóc chạy xuống lầu.
Hoàng Quốc Thanh sắc mặt âm trầm, đứng yên thật lâu, cuối cùng dùng sức đạp một cái thật mạnh vào cửa, thở dài rồi bước chân nặng nề bước xuống lầu.
Chờ anh ta đi rồi, cửa đối diện bước ra một đôi vợ chồng trẻ, cũng là người của phòng Y tế. Cụ thể là người nào thì Tăng Nghị cũng không nhớ.
Hai người vẻ mặt rất hớn hở khi xem được cảnh náo nhiệt. Người nữ ôm lấy bả vai của người nam:
- Tiểu Cầm thật đáng thương, đợi Hoàng Quốc Thanh nói chuyện thì đợi bốn năm nữa đi. Họ dám nói Chánh văn phòng Cao không ra gì cả. Phòng này đóng cửa cả hai năm nay, vậy mà cũng không phân cho Tiểu Cầm.
Người nam vẻ mặt khinh thường:
- Ai bảo Hoàng Quốc Thanh không biết cách làm người.
- Sao lại như thế?
Người nữ hỏi.
- Năm đó, khi Hoàng Quốc Thanh đến, là cao tài sinh tốt nghiệp đại học hàng hiệu, đối tượng trọng điểm bồi dưỡng. Đáng tiếc lại không biết cách làm người. Có một lần anh ấy đi theo Chánh văn phòng Cao đi kiểm tra vệ sinh ở Vệ Giáo. Xong rồi, Vệ Giáp đưa cho anh ta một phong bì lì xì. Kỳ thật thì cũng không bao nhiêu, chỉ có hai trăm đồng. Anh ta khi trở về, ngay trước mặt mọi người đem tiền lì xì giao lại cho lãnh đạo.
- Hoàng Quốc Thanh đầu đầy nước. Anh ta làm như vậy, chẳng khác nào đánh vào mặt Chánh văn phòng Cao.
- Đúng vậy, Chánh văn phòng Cao ngày hôm sau mới biết được, khẩn trương đem tiền lì xì giao lại. Việc này khiến cho Chánh văn phòng Cao cả một đoạn thời gian mất hết mặt mũi.
Người nam lắc đầu:
- Tuy nhiên Chánh văn phòng Cao lòng dạ thật hẹp hòi. Một chuyện nhỏ như vậy mà chèn ép Hoàng Quốc Thanh nhiều năm. Mỗi lần thăng chức, bình chọn ưu tú, đều loại bỏ Hoàng Quốc Thanh. Một cao tài sinh liền như vậy mà xong đi.
Hai người thấp giọng nói chuyện vài câu rồi đóng cửa vào nhà.
Tăng Nghị lúc này hận không thể một cước đá văng vào mặt Cao Vạn Tường. Đồ chó, dám đem phòng ở đã phân cho Hoàng Quốc Thanh phân cho mình. Muốn hãm hại bố à? Những người không biết chuyện thì khẳng định sẽ ở sau lưng mắng mỏ mình. Hoàng Quốc Thanh chờ đợi căn phòng này để kết hôn. Xem Hoàng Quốc Thanh bao nhiêu tuổi rồi, cũng đã hơn ba mươi.
Đợi một hồi, ngoài hành lang không còn động tĩnh nữa, Tăng Nghị khẩn trương xuống lầu, chạy trối chết khỏi khu nhà ở phòng Y tế huyện.
Ngày hôm sau, Tăng Nghị đi làm. Khi bước vào phòng Y tế huyện, liền cảm giác không khí là lạ. Mọi người ánh mắt khi chạm phải mình thì liền khẩn trương chuyển đi nơi khác, không ai tiến lên chào hỏi.
Tăng Nghị trong lòng cũng biết chuyện gì xảy ra, đi lên lầu. Vừa vào văn phòng ngồi thì bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
- Chánh văn phòng Cao, tôi không phục. Tôi muốn tìm Phó trưởng phòng Tăng để nói chuyện.
Hoàng Quốc Thanh rống lên.
- Tiểu Hoàng, sao cậu lại như thế? Phòng ở cũng không phải là của cá nhân cậu. Cơ quan phân cho ai thì đó là việc của cơ quan. Khó khăn của cậu tôi cũng biết, nhưng Phó trưởng phòng Tăng mới tới, cậu cũng nên vì anh ấy mà suy xét chứ. Chẳng lẽ cậu tính để cho Phó trưởng phòng Tăng ngủ ngoài đường à?
Chánh văn phòng Cao lớn tiếng khiển trách, nói trong nói ngoài đều có chút ý tứ châm ngòi.
- Cơ quan không phải là không có phòng ở khác. Phó trưởng phòng Tăng dựa vào cái gì mà cướp lấy phòng ở của hai vợ chồng tôi sao?
Hoàng Quốc Thanh chất vấn.
Tăng Nghị thầm nghĩ Cao Vạn Tường đúng là thủ đoạn tốt. Rõ ràng là hãm hại bố, ngược lại nói bố chiếm đoạt phòng ở của cặp vợ chồng kia.
Cao Vạn Tường nghe Hoàng Quốc Thanh la như vậy, lập tức quát:
- Hoàng Quốc Thanh, cậu giương oai làm gì. Cũng phải nhìn xem đây là nơi nào chứ. Vô tổ chức, vô kỷ luật. Cậu đây là theo chủ nghĩa cá nhân. Tôi lệnh cho cậu lập tức trở lại văn phòng. Nếu không tôi xử phạt cậu ngay.
- Cao Vạn Tường anh hôm nay có khai trừ tôi thì tôi cũng phải tìm Phó trưởng phòng Tăng nói chuyện.
Hoàng Quốc Thanh cả buổi sáng nay bị Cao Vạn Tường kêu đi nói chuyện. Biết được phòng ở không có, lửa giận tích cóp nhiều năm của y rốt cuộc bạo phát:
- Nếu cơ quan không nói lý thì tôi phải tìm Chủ tịch huyện.
- Anh muốn tìm tôi nói chuyện cái gì?
Tăng Nghị từ trong phòng làm việc đi ra, lạnh lùng nhìn Hoàng Quốc Thanh, Hoàng Quốc Thanh tuy rằng chiếm lý, nhưng loạn rống gọi bậy như vậy, khiến bố ở cơ quan còn gì mà uy tín nữa.
- Phó trưởng phòng Tăng, tôi hỏi anh, cơ quan có phải đã đem phòng ở của tôi giao cho anh?
Hoàng Quốc Thanh lúc này lửa giận bốc lên, cái gì cũng có không hơn, căn bản không cảm giác được sự tức giận của Tăng Nghị.
- Hoàng Quốc Thanh, đây là thái độ gì?
Cao Vạn Tường trong lòng thầm vui, nhưng ngoài mặt thì tỏ ra nghiêm túc đến cực điểm:
- Cậu muốn tìm Phó trưởng phòng Tăng, hiện tại Trưởng phòng Tăng đang đứng trước mặt, cậu có gì muốn nói thì cứ nói. Trong mắt cậu còn có lãnh đạo nữa hay không? Tôi nói cho cậu một lần nữa, đây là phòng làm việc chứ không phải ở nhà.
- Vì sao lại không phân cho tôi?
Hoàng Quốc Thanh mặt đỏ lên:
- Anh đến cơ quan muộn hơn tôi, nhưng được phân phòng ở. Dựa vào cái gì mà không phân cho tôi? Chánh văn phòng Cao, hai ngày trước anh trước mặt mọi người đã nói, căn phòng này sẽ phân cho tôi.
- Tiểu Hoàng!
Cao Vạn Tường trừng mắt nhìn, rồi vội nói:
- Tổi khi nào lại nói như vậy? Tôi nói là sẽ phân cho cậu một phòng ở, cũng không nói là căn phòng đó mà. Chính cậu hiểu sai ý thôi.
Bên ngoài hành lang có rất nhiều người đang thăm dò. Sự tình của Hoàng Quốc Thanh mọi người đều biết. Bình thường sau lưng không ít người mắng Cao Vạn Tường là đồ vật này nọ, nhưng không nghĩ tới vị Phó trưởng phòng Tăng mới tới cũng là đồ vật này nọ. Thứ nhất là chiếm phòng tân hôn của Hoàng Quốc Thanh, đây không phải là ép Hoàng Quốc Thanh đến chỗ chết sao?
- Đủ rồi, câm miệng hết cho tôi. Còn thể thống gì nữa.
Tăng Nghị lạnh lùng quát một tiếng:
- Đúng vậy, căn phòng 300 đó chìa khóa phòng là tôi lấy từ Chánh văn phòng Cao.
Cao Vạn Tường ngày người. Y không nghĩ tới Tăng Nghị lại chủ động thừa nhận việc này, trong lòng liền nở hoa. Tiểu tử cậu thừa nhận là tốt rồi. Tôi thấy cậu hiện tại như thế nào thì xong việc. Việc này nếu xử lý không tốt, tôi xem cậu về sau còn làm việc ở cơ quan nữa.
Ngoài hành lang có rất nhiều người bắt đầu hưng phấn. Náo nhiệt này thật là lớn. Phó trưởng phòng Tăng thật sự là hoành hành. Loại sự tình này cũng dám thừa nhận. Tất cả mọi người muốn xem một chút việc này sẽ xử lý như thế nào.
- Biết tôi vì sao lại nhận phòng này không?
Tăng Nghị hỏi.









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch