Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 168: Bảo an mau tới

Chương 168: Bảo an mau tới





- Cây súng này là Browning M1911, là Địch lão năm đó trong chiến trường Triều Tiên từ trên tay người khác có được.

Trương Kiệt Hùng nói.

Tăng Nghị đứng lên từ chối:

- Cái này rất quý, hơn nữa lại có ý nghĩa. Tôi không thể nhận.

Trương Kiệt Hùng liền dùng ánh mắt nhìn Tăng Nghị. Địch lão trước đây nói một là một, hai là hai. Nếu đã mở miệng thì cậu mau khẩn trương nhận lấy. Nếu không thì lần sau Địch lão sẽ không cho thứ tốt như vậy nữa.

- Khi nào trở lại, tôi nhất định sẽ thử tài bắn súng của cậu.

Địch lão cười.

- Tôi là người trước nay không dùng súng. Cây súng này lọt vào tay tôi, chỉ sợ giống như người tài giỏi không được trọng dụng. Thật sự là làm ủy khuất nó.

Tăng Nghị nhìn thấy ánh mắt của Trương Kiệt Hùng. Cổ nhân có câu “Hảo mã phối hảo an, bảo kiếm tặng anh hùng”. Quân nhân mà tặng vũ khí cho nhau thì đó chính là một loại lễ nghi cấp bậc cao nhất. Nếu tặng cây súng này cho Trương Kiệt Hùng hay Thang Vệ Quốc thì sợ là bọn họ sớm kích động đến máu chảy đầu rơi. Nhưng Tăng Nghị không phải là quân nhân. Hắn ngượng ngùng khi nhận lễ vật này. Hơn nữa, hắn chẳng nghiên cứu gì về súng. Cho dù một cây súng có đến tay của hắn thì hắn đều cảm thấy đó là một loại lãng phí.

Trương Kiệt Hùng không đợi cho Tăng Nghị từ chối lần nữa, liền trực tiếp đem cái hộp ấn vào trong tay của Tăng Nghị nói:

- Cây súng này Địch lão rất có cảm tình. Cậu hãy bảo quản nó cho thật tốt. Những chi tiết bảo quản có liên quan, tôi sẽ chỉ cho cậu.

Tăng Nghị cầm lấy cặp xách của mình, ngẩng đầu nhìn tòa lầu trước mặt. Đây là một tòa nhà cao chín tầng, tường bên ngoài sơn màu lam, trông có vẻ u ám. Trên nhóc nhà được dựng vài cái chữ thật lớn “Tập đoàn Vân Phàm”, bên cạnh có hai chữ nhỏ phân biệt là “Đầu tư” và “Thực nghiệp”.

Lối vào đại sảnh bày một mô hình con thuyền thật lớn, phía dưới có hàng chữ: “Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải”.

Hai câu này là thơ của Lý Bạch, ý tứ nói rằng con đường phía trước chướng ngại thật nhiều, nhưng tin rằng sẽ có ngày sẽ thấy được bến bờ.

Tăng Nghị lắc đầu. Bạch Gia Thụ này có bố làm hậu thuẫn, việc kinh doanh được thuận buồm xuôi gió. So với những xí nghiệp khác thì Bạch Gia Thụ quả thực là chỉ nhặt tiền, không có chướng ngại gì. Hai câu này mà đặt ở đây thì thật sự châm chọc.

Bước vào đại sảnh lập tức có bảo an phát hiện Tăng Nghị, tiến lên nói:

- Xin chào tiên sinh, nếu là khách thì xin đến bên kia đăng ký.

Tăng Nghị nói:

- Tôi đến tìm Bạch tổng, Bạch Gia Thụ của các người.

Bảo an thấy Tăng Nghị khí thế không tầm thường, thì liền gọi một nhân viên hành chính trong đại sảnh đến nói:

- Vị tiên sinh này muốn tìm Bạch tổng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch