Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 169: Đánh mất mạng

Chương 169: Đánh mất mạng





- Bạch tổng hiện tại không rảnh. Anh vài ngày nữa hãy tới.

Bạch Gia Thụ còn chưa lên tiếng thì Phàn Lượng Lượng đã mở miệng. Y đã sớm nghe nói Vinh Thành đã khai trương một nơi ăn chơi mới, muốn đến đó thăm qua một chút. Y nghĩ ở tỉnh mình chẳng quen biết ai, muốn Bạch Gia Thụ dẫn mình đi. Kế hoạch của y đã được thực hiện tốt lắm, hiện tại chỉ cần xuất phát. Chiều nay vừa có thể đánh golf, tối đến lại có thể đi chơi cho thoải mái. Ai ngờ lại xuất hiện một tên quấy rối như vậy. Đây không phải là làm chậm trễ việc của bố sao?

Tăng Nghị liền nhìn Phàn Lượng Lượng hỏi:

- Vị này chính là….

Bạch Gia Thụ giới thiệu:

- Đây là bạn tốt của tôi, Phàn Lượng Lượng tiên sinh, Chủ tịch tập đoàn Hải Lượng.

Phàn Lượng Lượng bình thường rất thích được người khác khen tặng, thì làm sao có thái độ hòa nhã với một Trưởng phòng ở huyện được. Y đã bảo đối phương đi, không nghĩ tới đối phương lại còn dám hỏi nhiều, liền quát:

- Hỏi đông hỏi tây làm gì? Đã nói rằng Bạch tổng không rảnh, mau khẩn trương đi khỏi cho tôi.

- Hóa ra là Phàn tiên sinh. Phàn tiên sinh có phải là thành viên Hội đồng quản trị tập đoàn Vân Phàm không nhỉ?

Tăng Nghị rất không hài lòng, thầm nghĩ ở đâu nhảy ra một thằng ngốc. Lái xe thì hoành hành mà ăn nói thì cũng cùng một thể.

Phàn Lượng Lượng sửng sốt. Gã không hiểu được Tăng Nghị lời này là có ý tứ gì:

- Không phải!

Bạch Gia Thụ trong bụng thầm mắng Phàn Lượng Lượng là cái đồ đầu heo. Ngoại trừ ăn uống và chơi gái thì đầu óc của người này chỉ sợ toàn là bã đậu. Người ta đây là châm chọc anh, mà anh không ngờ cũng nghe không hiểu. Người ta đến tìm Chủ tịch tập đoàn Vân Phàm là tôi để bàn công việc, chính chủ đứng nơi này còn chưa nói chuyện, anh chỉ là một người ngoài mà lại xía vào. Không biết thì người ta còn tưởng anh mới là Chủ tịch tập đoàn Vân Phàm.

- Phàn thiếu, nếu như không thì lên lầu ngồi chờ tôi một lát.

Bạch Gia Thụ đành phải cười ha hả, thương lượng với Phàn Lượng Lượng:

- Anh xem, Trưởng phòng Tăng từ một huyện xa xôi đến đây, tổng cũng không thể để anh ấy tay không trở về. Sự tình rất đơn giản, chỉ cần vài phút là xong.

Phàn Lượng Lượng cũng khó chịu. Tại Long Sơn này có mấy người dám nói rằng sự việc của người đó quan trọng hơn Phàn Lượng Lượng gã chứ. Cái tên Bạch Gia Thụ này không ngờ còn bắt mình phải nhượng bộ một tên tiểu Trưởng phòng nho nhỏ. Thật sự là buồn cười. Nếu truyền ra ngoài thì Phàn Lượng Lượng còn có mặt mũi gì nữa.

Phàn Lượng Lượng thuộc giới con ông cháu cha của thành phố Long Sơn, nhưng con người thì lại ngốc nghếch. Bình thường mọi người nhìn gã giống như là chê cười, cũng không ai thích giao tiếp với gã. Nếu như không phải là nhượng bộ bố của gã là Phàn Cửu Giang thì Bạch Gia Thụ chẳng muốn giao tiếp với Phàn Lượng Lượng làm gì.

Thấy Phàn Lượng Lượng có dấu hiệu phát tác, Bạch Gia Thụ vội vàng đè gã lại nói:

- Phàn thiếu, tôi vừa mới mang về một ít Tướng Quân Trà. Để tôi bảo thư ký Vương pha cho anh một bình nhé. Anh uống thử một chút?

Phàn Lượng Lượng nghe ba chữ thư ký Vương thì khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười nói:

- Được, vừa lúc tôi cũng khát nước. Trong lúc tôi uống trà, anh hãy khẩn trương đem sự việc xử lý cho nhanh chóng.

Bạch Gia Thụ lên tiếng:

- Rất nhanh thôi, không đến mấy phút đâu.

Nói xong, y lại nhìn Tăng Nghị nói:

- Trưởng phòng Tăng, chúng ta lên lầu nói chuyện một chút.

Phàn Lượng Lượng vừa nghe thì lại nói:

- Không thể nói từ từ mà là nhất định phải mau.

Tăng Nghị hiện tại cũng nhìn ra, cái tên Phàn Lượng Lượng này đúng thật là đồ ngốc. Chính mình nói mát, thế mà gã không ngờ hoàn toàn lại không hiểu. Tăng Nghị cũng chẳng thèm so đo, đi theo đằng sau Bạch Gia Thụ lên lầu.

Khi lên đến trên lầu, Bạch Gia Thụ chỉ bảo một tiếng, thư ký Vương liền dẫn Phàn Lượng Lượng vào văn phòng uống trà. Bạch Gia Thụ dẫn Tăng Nghị đến một gian phòng họp nhỏ nói:

- Trưởng phòng Tăng, anh ta nói chuyện hay vậy lắm. Anh cũng đừng trách.

Tăng Nghị đến chỗ này cũng không phải là để tức giận với người nào. Hắn nói:

- Không có việc gì. Chúng ta bàn chuyện chính sự đi. Tôi lần này đến đây là vì bản hiệp nghị năm ngoái.

Tăng Nghị liền đem tình huống của Tướng Quân Trà nói qua một lần, Bạch Gia Thụ liền lộ ra thần sắc khó xử nói:

- Trưởng phòng Tăng, không phải con người của tôi khó khăn gì. Thật sự trên đời này làm gì có cái cách làm việc không có đạo lý đến như vậy. Năm ngoái, vào lúc ký hiệp nghị, huyện Nam Vân hứa hẹn rằng, quyền khai thác Tướng Quân Trà là nằm trong tay huyện. Chờ tôi ký bản hiệp nghị xong, trích ra một khoản tiền thì bên đó liền đổi quẻ. Thủ tục cũng không cấp, đất cũng không phê. Ước chừng đã hơn nửa năm rồi. Công ty tôi vì thế mà tổn thất biết bao nhiêu, mà cũng chẳng biết phải nói với ai.

- Tôi vừa rồi đã giải thích, đây là bởi vì việc kết nối đã tạo thành một hiểu lầm. Đương nhiên, Bạch thiếu có ý tưởng gì thì cứ nói, chúng ta có thể thương lượng lại mà giải quyết.

Tăng Nghị lên tiếng. Hắn cũng đoán được Bạch Gia Thụ hơn phân nửa là nói như vậy.

Bạch Gia Thụ lên tiếng:

- Kỳ thật, cho dù không làm Tướng Quân Trà thì tôi cũng có ý nguyện đầu tư vào dã trà của huyện Nam Vân. Chất lượng của trà rất cao, và tiềm lực thị trường thì rất lớn.

Tăng Nghị hơi cau mày, xem ra Bạch Gia Thụ là quyết tâm một có được một chén canh trong bản hiệp nghị Tướng Quân Trà này. Cái gì là nói có hứng thú với Tướng Quân Trà. Lời này có lừa quỷ quỷ nó cũng không tin. Ngoài huyện Nam Vân ra, không có người nào bên ngoài nghe đến cái tên dã trà. Đơn đặt hàng của khách hàng bên ngoài cũng đều là đặt Tướng Quân Trà. Anh dùng giá cao thu mua dã trà của huyện Nam Vân, đến lúc đó anh bán cho ai.

- Bạch tổng không ngại lo lắng mà suy xét à? Hiện tại làm dã trà rất phiêu lưu.

Tăng Nghị nói.

Bạch Gia Thụ đương nhiên là hiểu được điểm này. Làm dã trà tính phiêu lưu rất lớn. Hiện tại một cân trà búp minh tiền phí tổn mua vào cũng hơn bảy trăm đồng. Đến lúc đó mình bán không ra thì có thể toàn bộ phải ôm hết. Nếu muốn chuyển ra ngoài một cách dễ dàng thì trừ phi phải giả mạo Tướng Quân Trà để bán. Nhưng nếu bị tra ra được thì nội tiền phạt không không cũng khiến mình phải phá sản.

Nhưng Bạch Gia Thụ lại không muốn buông tha cho. Chính mình có bản hiệp nghị trong tay, làm như thế nào thì mình có chiếm một phần lý. Chính mình đã muốn làm rồi. Chỉ cần có thể ở thị trường Tướng Quân Trà mở ra thêm một thị trường mới thì lợi nhuận có thể gấp vài lần. Hiện tại khách hàng đặt mua Tướng Quân Trà, có tiền mặt trong tay nhưng chưa chắc đã có trà. Căn bản là không lo nguồn tiêu thụ.

Lui một bước, cho dù không thể có được một chén canh trong đó, nhưng chính mình cũng phải tranh thủ bản hợp đồng này mà có được lợi ích lớn nhất cho mình.

Bạch Gia Thụ không muốn đối đầu với Tăng Nghị. Nếu Tăng Nghị đã làm việc kinh doanh này thì Bạch Gia Thụ căn bản không muốn tranh đoạt quá nhiều. Trên đời này còn có nhiều cái có thể kiếm tiền, chính mình không đáng phải đi tranh đoạt miếng ăn từ miệng gã sát tinh này.

Nhưng lúc này thì lại khác. Phạm sai lầm là chính quyền huyện Nam Vân. Tăng Nghị là đại diện của chính quyền huyện Nam Vân đến hiệp thương với mình. Mặc kệ kết quả như thế nào thì đây đều là công sự. Tăng Nghị hắn không có khả năng bởi vì công sự mà làm khó mình. Huyện Nam Vân muốn làm khó mình thì cũng là chuyện nằm ngoài tầm tay. Hơn nữa, y là người chiếm lý. Hợp đồng mà y ký không có bất cứ một vấn đề nào, người khác cũng không tìm được nửa điểm sai lầm trong đó.

- Chuyện này quả thật khiến tôi phải khó xử.

Bạch Gia Thụ vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Lúc trước quyết định đầu tư vào Tướng Quân Trà là tập thể thành viên hội đồng quản trị của công ty quyết định. Tôi phải vì công ty mình mà phụ trách.

- Có thể lý giải.

Tăng Nghị gật đầu, buông tách trà trong tay:

- Nếu Bạch tổng tính toán đầu tư dã trà ở huyện Nam Vân chúng tôi, thì chúng tôi rất hoan nghênh. Mặc kệ là Tướng Quân Trà hay là dã trà, chỉ cần có thể làm lớn thì được lợi cũng chỉ là người dân của huyện Nam Vân.

Bạch Gia Thụ liền trợn tròn mắt, không nghĩ tới Tăng Nghị hoàn toàn xuôi theo lời nói của mình. Y chính là muốn dùng biện pháp làm rối, thực hiện áp lực, bức bách huyện Nam Vân cấp cho mình một lỗ hổng. Không nghĩ tới Tăng Nghị căn bản không để ý tới mục đích của y, ngược lại còn hoan nghênh y đến làm rối dưới danh hiệu “Làm cho dân chúng được lợi”.

Tăng Nghị xuất ra một phần hợp đồng:

- Nếu là như thế, vậy thì không tồn tại vấn đề gì. Chúng ta chỉ cần đem bản hợp đồng này điều chỉnh lại một chút là được. Đem khai thác phát triển Tướng Quân Trà thành khai thác phát triển dã trà Nam Vân.

Bạch Gia Thụ trở tay không kịp. Chính mình ngốc nghếch thật. Nếu muốn điều chỉnh lại bản hợp đồng thì mình còn lấy cái gì để áp chế chính quyền huyện Nam Vân. Y nói:

- Chuyện này nếu là người khác tới nói thì hoàn toàn không thể thương lượng. Tuy nhiên, nếu là Trưởng phòng Tăng đến nói chuyện thì chuyện này vẫn có thể thương lượng lại.

Tăng Nghị lúc này sắc mặt thay đổi nói:

- Xem ra Bạch tổng không có thành ý giải quyết vấn đề này.

Bạch Gia Thụ thấy Tăng Nghị thay đổi sắc mặt thì trong lòng đánh bộp nói:

- Trưởng phòng Tăng, không cần hiểu lầm. Tôi đây là có ý khác. Tôi và anh ngồi ở đây thương lượng không phải là để giải quyết vấn đề này sao?

Tăng Nghị hơi chút nhíu mày nhưng sắc mặt lập tức thả lỏng hơn. Bạch Gia Thụ nhẹ nhàng thở ra. Y cảm giác đối măt với Tăng Nghị rất có áp lực. So với đối mặt với bố mình còn căng thẳng hơn.

- Thế thì Bạch tổng còn chưa nghĩ ra nên giải quyết vấn đề này như thế nào à?

Tăng Nghị hỏi.

Bạch Gia Thụ gật đầu:

- Đúng vậy, công ty còn có một hội đồng thành viên ban quản trị. Ý kiến rất khó thống nhất.

Bạch Gia Thụ ý tứ rất minh bạch. Cho dù tôi hôm nay đáp ứng thì sau này cũng có khả năng không thể thông qua trong cuộc họp ban giám đốc.

Tăng Nghị biết rằng Bạch Gia Thụ đây đều là lấy cớ, nhân tiện nói:

- Trước khi đến đây, ở huyện đã đưa ra biện pháp giải quyết vấn đề. Thứ nhất, giải trừ hợp đồng. Huyện sẽ trả lại cho tập đoàn Vân Phàm năm triệu đồng tiền đầu tư, đồng thời lấy lãi suất cho vay ở ngân hành làm chuẩn, bồi thường tổn thất cho tập đoàn Vân Phàm. Khoản tiền này xem như là ở huyện mượn tập đoàn Vân Phàm vậy. Thứ hai, ở huyện cùng với nhà máy Tướng Quân phối hợp, đồng ý cho tập đoàn Vân Phàm thu trữ trà, cũng dựa theo quy mô thu trữ mà trao phí phục vụ.

Tăng Nghị nhìn Bạch Gia Thụ nói:

- Tôi biết Bạch tổng rất bận rộn, cho nên cũng không muốn lãng phí thời gian quý giá của anh. Hiện tại tôi đã đến đây nói lên ý kiến của mình, Bạch tổng có thể tiến hành thảo luận trong cuộc họp Ban giam đốc. Nếu đồng ý thì chúng ta lập tức tiến hành. Nếu không đồng ý, thì Bạch tổng cũng đưa ra vấn đề mấu chốt để giải quyết.

Bạch Gia Thụ không biết Tăng Nghị đến đàm phán hoàn toàn là một bộ dao sắc chặt đay rối, căn bản chẳng giống như đám quan liêu chỉ thích chơi trò hòa bình. Hắn cho rằng hai biện pháp giải quyết này đều rất khả thi, suy xét được lợi ích của hai bên. Nhưng Bạch Gia Thụ chỉ khai thác Tướng Quân Trà, quyền phát triển rất nhỏ, căn bản chẳng đáng để vào mắt.

- Trưởng phòng Tăng thống khoái như vậy, tôi đây không thể ướt át bẩn thỉu được.

Bạch Gia Thụ mỉm cười:

- Như vậy đi, khi nào trở về, tôi sẽ mời dự họp ban giám đốc nghiên cứu một chút.

Tăng Nghị liền đứng lên nói:

- Được, tôi trở về chờ kết quả của Bạch tổng.

Bạch Gia Thụ cười nói:

- Trưởng phòng Tăng làm việc thật nhanh gọn, dứt khoát. Để tôi tiễn anh.

Tăng Nghị khoát tay nói:

- Không cần đâu, Bạch tổng đang bận mà.

Tăng Nghị biết rằng Bạch Gia Thụ tất cả đều là mượn cớ, nhưng hắn cũng không nóng vội làm vì. Bạch Gia Thụ cũng chỉ có thể quấy rối được một hai ngày, thậm chí một hai tháng, nhưng trong một thời gian dài thì Bạch Gia Thụ cho dù là có tiền cũng không chịu được. Tăng Nghị không tin đến lúc đó Bạch Gia Thụ có còn tươi cười pha trò như hôm nay nữa không.

Bạch Gia Thụ cảm thấy chính mình có bản hợp đồng trong tay, nếu như buông tha cho thì thật là oan uổng. Nhưng Vi Hướng Nam năm ngoái đã đầu tư hai trăm triệu, toàn bộ cấp cho nông dân trồng chè vay không lấy lãi. Điều này cần rất nhiều quyết đoán, trong đó lại ẩn chứa sự phiêu lưu mạo hiểm. Phiêu lưu vì người khác, nếu quả đào này rơi vào tay mình thì trên đời này làm gì có chuyện như vậy.

- Phải tiễn, phải tiễn chứ.

Bạch Gia Thụ khách khí.

Hai người vừa mới bước ra phòng họp thì Vương thư ký đã đi tới nói:

- Bạch tổng, Phàn tổng nói anh ấy đi trước, đợi gặp anh ở Vinh Thành. Xe đã chuẩn bị rồi, ngay tại dưới lầu.

Bạch Gia Thụ gật đầu:

- Biết rồi!

Sau đó dẫn Tăng Nghị đến thang máy:

- Trưởng phòng Tăng, xin mời.

Khi xuống đại sảnh dưới lầu, chiếc Porsche đã đậu sẵn trước. Bạch Gia Thụ lên tiếng:

- Trưởng phòng Tăng, khi nào chúng ta liên lạc lại?

Tăng Nghị hơi khoát tay:

- Bạch tổng cứ tranh thủ thời gian, mau chóng đưa ra kết luận.

- Vâng, vâng!

Bạch Gia Thụ liền khách khí hai câu, sau đó leo lên xe của mình lái đi.

Tăng Nghị hướng chiếc xe của mình đi tới. Khi bước đến, hắn đột nhiên thấy kính xe của mình bị đập nát. Lúc này liền khẩn trương tiến lên kiểm tra, phát hiện thùng xe phía sau bị người ta mở ra. Hắn lập tức mở cái thùng y, thấy cái hòm y bên trong của mình đã biến mất. Tăng Nghị lập tức biến sắc. Cái hòm y này là sinh mệnh của hắn.

- Bảo an!

Tăng Nghị hô to một tiếng, lấy ra điện thoại, chuẩn bị báo cảnh sát.

Bảo an đi tới, hỏi:

- Có chuyện gì?

- Có thấy ai lượn lờ bên cạnh chiếc xe của tôi không?

Tăng Nghị hỏi.

Bảo an lắc đầu nói:

- Không phát hiện. Vừa rồi tôi vẫn đứng trong đại sảnh, có chuyện gì vậy?

Nói xong, y liền tiến lên, vừa thấy nói:

- A, chiếc xe bị cạy à? Vậy anh hãy mau báo cảnh sát đi. Mấy ngày hôm trước cũng có một chiếc xe bị cạy ở trong này.

Tăng Nghị trong lòng tức giận đến cực điểm, hận không thể bắt được cái tên đã cạy xe của mình đánh cho một trận. Đồng thời trong lòng cũng hối hận. Chính mình khi ra ngoài làm việc, tại sao lại đặt cái hòm y vào trong thùng xe như thế chứ. Tăng Nghị đã dưỡng thành thói quen đi đâu cũng mang theo hòm y. Đột nhiên gặp phải tình trạng như vậy, chính mình cũng không nghĩ tới là cái hòm y của mình lại bị đánh cắp.

Báo cảnh sát xong, Tăng Nghị lại hỏi bảo an:

- Cửa kính xe bị đập gây ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ anh một chút cũng không phát giác?

- Ngoài đường xe cộ ầm ĩ như vậy, tôi như thế nào lại có thể nghe được. Hơn nữa, nơi này người đến người đi, thoạt nhìn đều là người tốt cả. Tôi cũng không biết có người đập xe như vậy.

Bảo an chối. Dù sao cái gì tôi cũng không biết mà. Anh ta còn chỉ vào một tấm biển bên cạnh nói:

- Anh xem xem, tấm bảng này chúng tôi viết rất rõ ràng. Anh thật sự là không cẩn thận mà.

Tăng Nghị nhìn, phát hiện có một tấm bảng, trên đó viết: “Khi đậu xe, xin bảo quản tài sản cá nhân của mình. Nếu có mất thì công ty không chịu trách nhiệm”.

- Anh có thấy ai khả nghi đi qua đi lại không?

Tăng Nghị lại hỏi.

Bảo an rất không kiên nhẫn lắc đầu:

- Đã nói rằng không có thấy ai mà. Anh chờ cảnh sát đến đây xử lý đi.

Nói xong, gã bảo an hướng tòa lầu bước tới.

Tăng Nghị lập tức phát hỏa. Chó chết, tại một chỗ trước tòa lầu chỉ bằng cái bàn tay, lại chẳng có một vật gì che chắn tầm mắt. Tôi không tin một tiếng đập kính xe lớn đến như vậy mà anh một chút cũng không phát giác được. Hắn túm áo bảo an lại hỏi:

- Tôi hỏi lại lần nữa, anh có nhìn thấy hay không?

Bảo an trừng mắt nói:

- Sao, anh muốn động thủ phải không? Tôi nói cho anh biết, nơi này là tập đoàn Vân Phàm chứ không phải cái địa phương nghèo nàn kia của anh đâu.

- Mau thành thật cho tôi, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Nếu anh dám bao che cho người đã đập xe của tôi, tôi nhất định sẽ bắt anh trả giá đấy.

Tăng Nghị vẻ mặt sát khí nhìn bảo an.

Gã bảo an bị ánh mắt của Tăng Nghị dọa cho sửng sốt cả nửa ngày mới nhảy dựng lên nói:

- Tiểu tử, cậu cho cậu là ai chứ? Nói cho cậu biết, bố đây không phát hiện, cậu muốn nói cái gì nào?

- Đừng ép tôi phải đánh đó.

Tăng Nghị ánh mắt đỏ lên. Cái hòm y là kỷ vật duy nhất ông nội để lại cho hắn, tuyệt đối không thể mất.

Gã bảo an vung cánh tay, muốn tránh Tăng Nghị kết quả lại giãy không ra. Gã liền hô lên:

- Người đâu, mau tới đây hết đi. Có người gây chuyện tại chỗ của chúng ta.

Nghe được tiếng gã bảo an kêu to, tập đoàn Vân Phàm liền chạy đến bốn gã bảo an nữa, bao vây Tăng Nghị lại:

- Buông tay, có nghe thấy không? Khẩn trương buông tay cho tôi.

- Tới kịp lúc đấy.

Tăng Nghị lúc này phẫn nộ vô cùng, nhưng vẫn còn suy nghĩ lý trí. Đám bảo an này toàn là thứ lưu manh, nếu không thì cái đám hại dân hại nước kia làm sao dám đến chỗ này gây rối. Nếu không có bảo an đồng ý và phối hợp thì Tăng Nghị có đánh chết cũng không tin. Hơn nữa, Tăng Nghị là Bạch Gia Thụ khách khí mời lên trên lầu. Bảo an tận mắt chứng kiến. Gã hiện tại nói chuyện với mình như vậy, hắn cảm thấy rất không thích hợp.

- Nói, rốt cuộc là ai đã đập xe của tôi. Đừng nên ép tôi động thủ.

Đám bảo an liền rút côn cảnh sát ra, chỉ thẳng vào Tăng Nghị:

- Chó chết, ai đập thì đi tìm người đó, tìm các ông đây làm gì. Nói cho cậu biết, mau khẩn trương bỏ anh em của chúng tôi ra. Đừng để chúng tôi phải động thủ. Nếu không thì cậu chịu không nổi đâu. Cậu cũng không biết hỏi thăm à, đây là địa phương cho một gã nông dân như cậu đến làm rối sao?

- Tôi hôm nay sẽ cho các người biết thế nào là nông dân.

Tăng Nghị trên tay dùng sức, ấn gã bảo an xuống mắt đất, thuận thế một cước giẫm lên, nói:

- Nói cho các người biết, hôm nay tôi mất đồ, nếu không tìm lại được thì các người tất cả đều xui xẻo hết cho tôi.

- Đánh đi, đánh đi!

Gã bảo an bị ấn xuống đất không thể nhúc nhích điên cuồng kêu gào:

- Mau dạy cho tên tiểu tử này một bài học. Gọi Đồn trưởng Mã đến đây, cho tên tiểu tử này nếm mùi đau khổ.

Tăng Nghị dưới chân lại dùng sức, gã bảo an lập tức gào lên giống như heo chọc tiết:

- Nói, rốt cuộc là ai đã đập xe của tôi?

- Mẹ nó, mày muốn chết mà!

Đám bảo an liền huy động gậy gộc vọt tới. Bình thường chẳng ai dám ở trước tòa lầu tập đoàn Vân Phàm gây rối. Tiểu tử này ăn phải gan báo rồi.

Bốp! Tăng Nghị tay chộp lấy một cây gậy, thuận thế bẻ qua, khiến tên bảo an kia bị ngã xuống đất, giống như la hán xếp chồng lên nhau.

Chỉ trong chốc lát, năm tên bảo an bị xếp chồng thành một khối. Tên bảo an dưới cùng bị ép đến không thở nổi.

- Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, có thấy ai đập xe của tôi không?

Tăng Nghị lại dùng sức, khiến đám bảo an phải kêu cha gọi mẹ.

- Tiểu tử, mày nhớ kỹ các ông đây nhé. Sẽ có ngày các ông đây cho mày một bài học.

Đám nhân viên bảo an vẫn rất mạnh miệng.

- Dừng tay!

Từ xa truyền đến một tiếng hét to, liền thấy một gã cảnh sát béo ục ịch, thô kệch bước xuống từ trên xe cảnh sát, hướng bên này đi đến.

- Đồn trưởng Mã, ngài mau tới đây mà xem. Tiểu tử này giữa ban ngày ban mặt mà dám động thủ đánh người.

Đám nhân viên bảo an như thấy được cha mẹ của mình liền một đám hô lên.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch