Buổi sáng Tăng Nghị vừa mới tới Sở Y tế, Quách Bằng Huy cho thư ký mời hắn đến. - Tiểu Tăng, ngồi đi. Quách Bằng Huy mỉm cười, chỉ chi bàn làm việc trước sô pha: - Tôi vừa mới pha trà, ngồi xuống uống một chén, cho tinh thần sảng khoái. Trong phòng còn có Trưởng phòng nhân sự Sở Y tế Dương Song Hà đang ngồi, Tăng Nghị chào hỏi Dương Song Hà xong, thoải mái tìm chỗ ngồi xuống. Gần đây hắn thường xuyên qua lại, quen thuộc với người phụ trách các bộ phận của Sở Y tế, mọi người có đau đầu sổ mũi gì, cũng đều chạy tới chỗ của hắn. - Cục trưởng Quách, tìm tôi có công tác gì bố trí? - Là chuyện tốt, rất tốt! Quách Bằng Huy ra vẻ thần bí, cũng không vội tiết lộ chân tướng, mà nâng chung trà lên, mỉm cười nói: - Cậu đóan trước thử xem! Năm nay Dương Song Hà năm mươi tuổi, là người lớn tuổi có tiếng ở Sở Y tế, công tác ở đây liên tục ba mươi năm, ông ta đang ưỡn bụng ngồi ở sô pha, phụ họa cười nói: - Tôi có thể làm chứng, quả thật là chuyện tốt. Tăng Nghị hơi buồn bực, bản thân mình ở Sở Y tế chỉ đảm nhiệm một hư chức, không quan, không quyền, có thể có chuyện tốt gì chứ, đến mức cần Quách Bằng Huy gọi riêng mình tới để thông báo, hắn cười nói: - Cục trưởng Quách, Trưởng phòng Dương, hai vị cũng đừng chơi trò bí hiểm với tôi, chuyện này làm sao tôi đoán được. Quách Bằng Huy buồng chén trà, nói: - Tiểu Tăng, cậu phải mời khách nha! Tăng Nghị cười nói: - Có chuyện tốt đương nhiên là phải đãi tiệc rồi, vấn đề là hiện giờ tôi còn không biết là cái chuyện tốt gì! Quách Bằng Huy lấy từ ngăn kéo một tờ công văn, vẻ mặt vui mừng, đưa lên xem lại một lượt, nói: - Trải qua nghiên cứu, Đảng ủy Cục quyết định bổ nhiệm cậu làm Chủ nhiệm khoa viên. Đây là công văn, cậu đọc đi! a. Hắn đứng dậy sớm để, cũng không phải là có nhiệm của Cục bị Tăng Nghị hết sức bất ngờ, không hiểu sao lại đột ngột cho mình một cấp bậc, Chủ nhiệm khoa viên, tương đương cấp trưởng phòng. Hắn đứng dậy, cầm lấy tờ công văn nhìn qua, mới tin là thật, nhưng vẫn không nghĩ ra, mình chỉ là chuyên gia, nói một cách chặt chẽ, cũng không phải là cán bộ của Sở Y tế, tuy rằng bảo vệ sức khỏe cho lãnh đạo Cục, nhưng không chịu sự quản lý của Cục, sao thư bổ nhiệm của Cục bảo vệ sức khỏe lại gửi tới cho mình? - Tiểu Tăng, hôm nay đãi khách, cậu không thể không mời! Dương Song Hà cười ha hả: - Ở Sở Y tế tỉnh Nam Giang chúng ta, bổ nhiệm một người trẻ tuổi như cậu làm trưởng phòng như vậy, là độc nhất vô nhị. Vẻ mặt Dương Song Hà hòa ái dễ gần, nhưng trong lòng có phần ghen tị. Nhớ năm đó, mình tốt nghiệp đại học, được điều động đến Sở Y tế, từ một cán sự bình thường làm đến phó phòng, mất năm năm trời, rồi từ phó phòng lên trưởng phòng, lại mất năm năm nữa, vẫn chịu đựng cho đến lúc gần về hưu, mới dựa vào kinh nghiệm mà leo lên được cấp cục. Mà người thanh niên này, vụt một cái liền vượt qua cấp phó phòng, trở thành Chủ nhiệm, tương đương cấp trưởng phòng, đây quả thật là một bước lên trời. Người so với người đúng là một trời một vực, cái cánh cửa cấp phó phòng này, đã đóng chặt trước bao nhiêu người. Dương Song Hà biết, chính ở Sở Y tế này, có nhiều người công tác cả đời, đến lúc về hưu, cũng không lên được cấp phó phòng, chỉ đến lúc về hưu, theo chế độ về hưu được tăng một bậc, mới miễn cưỡng được hưởng chế độ đãi ngộ của một Phó chủ nhiệm. Quách Bằng Huy cũng có một chút cảm thán, trước đó một thời gian, mình đã lập tức nhận ra Phùng Ngọc Cầm muốn trọng dụng Tăng Nghị, nhưng không ngờ lại trọng dụng tới mức đó. Y là người làm việc lâu năm ở cơ quan, sao không hiểu ý tứ trong đó, chức Chủ nhiệm này tuy không phải chức vụ lãnh đạo, nhưng ý nghĩa không tầm thường. Ở cơ sở, khi lãnh đạo cấp phó phòng về hưu, thường sẽ thăng một cấp là Chủ nhiệm khoa viên, rồi chờ về hưu, mà ở cơ quan cấp tỉnh, chức Chủ nhiệm khoa viên lại là chức vụ cao hơn trước một bậc, trên cơ sở này, có thể rất thuận lợi được thăng chức Trưởng phòng, thậm chí chức Cục phó. Tăng Nghị trẻ như thế, đã được đề bạt Chủ nhiệm khoa viên, có thể tưởng tượng, con đường lên chức sau này của Tăng Nghị so với người thường, chắc chắn còn nhanh hơn, mạnh mẽ hơn! Quách Bằng Huy cảm thán, đồng thời cũng thấy may mắn vì mình đã chọn đúng người” từ lúc mình biết Tăng Nghị, trước sau chỉ mới một tháng, hắn đã thành cấp trưởng phòng, nói không chừng, mình chỉ chớp mắt một cái, cấp bậc của hắn liền vượt qua cấp bậc của mình. Quách Bằng Huy từ sau bàn làm việc đi tới trước mặt Tăng Nghị, vỗ vỗ vai hắn, nói: - Tiểu Tăng, làm tốt lắm. Cậu nên biết, dựa theo quy định, muốn làm Chủ nhiệm khoa viên, trước hết phải làm ba năm Phó chủ nhiệm khoa viên. Lần này cậu có thể được tổ chức trọng dụng, đúng là không dễ. Cho nên cậu nhất định phải càng thêm cố gắng, chớ phụ sự tín nhiệm của tổ chức đối với cậu. Tuy Tăng Nghị còn chưa suy nghĩ rành mạch là có chuyện gì, nhưng hắn hiểu ý của Quách Bằng Huy, đây là Quách Bằng Huy đang “tranh công”, cái kiểu “kiệu hoa nhiều người xúm vào nâng” này, Tăng Nghị cũng không muốn vạch trần làm gì, nói: - Cục trưởng Quách, rất cảm ơn anh, không có anh nói giúp, tôi nghĩ tôi không thể làm Chủ nhiệm khoa viên. Quách Bằng Huy cười hết sức vui vẻ, người thông minh đúng là thông minh, nói một chiều mười: - Đây cũng do cậu có năng lực, biểu hiện của cậu, chúng tôi đều rõ như ban ngày. Dương Song Hà thầm nhủ, Quách Bằng Huy thật sự là không biết xấu hổ, loại đề bạt đặc biệt này, một Phó cục trưởng thường trực như ngươi sao có thể làm chủ được, chắc chắn đây là ý của Phùng Ngọc Cầm. Tuy nhiên trên mặt y vẫn nở nụ cười hòa nhã, nói: - Đúng vậy, tiểu Tăng tuổi còn trẻ, lại có năng lực, đề bạt nhân tài như vậy, là điều mà mọi người luôn hướng tới. Tăng Nghị cũng hiểu được đây là ý của Phùng Ngọc Cầm, lập tức chấp tay cười nói: - Tối nay tôi mời khách ở Venus. Xin hân hạnh đón tiếp hai vị lãnh đạo. Hai người vừa nghe giật mình kinh ngạc. Venus không phải là chỗ người bình thường có thể vào được. Ở tỉnh Nam Giang, Quách Bằng Huy và Dương Song Hà đều là người có địa vị nhất định, nhưng thẻ hội viên VIP trên tay hai người là do cấp dưới ở các xí nghiệp y dược tặng, trông cậy vào tiền lương của họ mà vào nơi đó tiêu xài, là không thể. Không ngờ Tăng Nghị tuổi còn trẻ, lại giàu có như vậy! - Người khác mừng rượu có thể không uống, rượu của tiểu Tăng, hai chúng ta không thể không uống. Hai người đều cười: - Cậu cần phải chuẩn bị tiền trả nha! - Chỉ cần các lãnh đạo uống được vui vẻ và cao hứng, trả bao nhiêu cũng đáng! Tăng Nghị khách khí hai câu, xác định rõ thời gian, mới các từ đi. Sau khi đi ra, Tăng Nghị liền vào văn phòng Phùng Ngọc Cầm. Phùng Ngọc Cầm đang viết gì đó, cũng không ngẩng lên, chi chia tay ra, nói: - Ngồi đi! Tăng Nghị đành phải ngồi xuống, chờ Phùng Ngọc Cầm. - Cục trưởng Quách đều đã nói chuyện với cậu? Phùng Ngọc Cầm vừa viết vừa hỏi. - Vâng! - Cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, sở có thể giao cho cậu thêm trọng trách. Phùng Ngọc Cẩm nói. Tăng Nghị thoáng nhíu mày, nói: - Tôi chỉ sợ mình làm không tốt, ngoại trừ xem bệnh, tôi cũng chưa từng làm công tác gì khác. - Lúc vào tổ chuyên gia, cậu đưa ra những ý kiến như vậy, có thể chứng minh tôi không nhìn lầm người. Trong khoảng thời gian này, cậu công tác ở tổ chuyên gia hết sức tốt, thậm chí là vượt xa mong đợi của tôi. Phùng Ngọc Cầm buông bút, chăm chú nhìn Tăng Nghị: - Tôi tin vào mắt nhìn của mình, cũng tin vào năng lực của cậu, mong rằng cậu không tự coi nhẹ mình, tự tạo cho mình một cơ hội để chứng minh. Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút, nói: - Tôi sẽ làm hết sức! - Không phải làm hết sức, mà nhất định phải làm tốt! Phùng Ngọc Cầm chỉnh lại: - Mặc kệ cậu có muốn hay không, chuyện cậu được đặc biệt đề bạt, đã bị rất nhiều người ghi tạc trong lòng, ánh mắt của họ luôn nhìn chằm chằm theo cậu, hy vọng thấy cậu bị xấu mặt. Tăng Nghị chợt hiểu, bây giờ mình đã ở vào thế đâm lao phải theo lao, nếu bản thân mình bị xấu mặt, đã không còn là chuyện cá nhân của mình, mà người khác sẽ cho rằng Phùng Ngọc Cầm không tinh mắt, đề bạt sai cán bộ. Hắn nặng nề gật đầu, nói: - Tôi sẽ làm tốt! Bây giờ Phùng Ngọc Cầm mới lộ ra ý cười: - Người trẻ tuổi nên có khát vọng và lý tưởng cao xa, đạt được cả thiên hạ, chứ không hẳn là chỉ có trị bệnh cứu người, sau này cậu sẽ rõ, hôm nay tôi vì cậu đưa ra quyết định này là chính xác đến mức nào.