Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 71: Lấy thuốc

Chương 71: Lấy thuốc

Từ văn phòng của Phùng Ngọc Cầm bước ra, Tăng Nghị rất nhanh điều chỉnh lại tâm tinh của mình. Cơ hội này rất nhiều người mong ước nhưng lại không có được. Nếu hiện tại nó đến với mình thì chính mình nên bắt láy.
Tăng Nghị trong lòng cũng không bài xích việc mình theo chính trị. Ai cũng đều có giang sơn của mình. Chi trích ý tưởng của Phương Tù, Tăng Nghị cũng không ngoại lệ.
Khi đến trường, Tăng Nghị và những người khác đều giống nhau. Khi học về Trung Hoa quật khởi, hắn cũng có một tình cảm mãnh liệt, chí khí hùng tâm. Thấy trên đời không có chuyện công bằng, hắn trong lòng cũng đầy căm phẫn.
Đáng tiếc, từ nhỏ y tiếp xúc chính là y thuật. Học cũng là y thuật. Hắn trưởng thành trong hoàn cảnh học y để chữa bệnh cứu người. Nếu không ngẫu nhiên trị bệnh cho Phùng Ngọc Cầm, có lẽ Tăng Nghị và ông nội của mình sẽ giống nhau, trở thành một thầy thuốc nổi tiếng trong dân gian.
Trở lại phòng làm việc của mình, không ít người của Cục Bảo vệ sức khỏe sau khi nghe được tin tức liền chạy đến chúc mừng. Hắn nhìn ra được, có những người là thật tâm, nhưng cũng có nhiều người trong mắt hiện lên sự ghen ghét và bất bình.
Sau khi tiến những người này đi, Tăng Nghị mời các thành viên trong tổ trù bị tối nay đến Venus.
Tăng Nghị gọi điện thoại cho một số người bạn quen thuộc là Đường Hạo Nhiên, Đỗ Nhược, Trần Long, Thang Vệ Quốc. Vốn hắn nghĩ mời nhiều người thì mới náo nhiệt. Nhưng cuối cùng lại nghĩ tới những người này không cùng một vòng tròn. Nếu tụ cùng một chỗ sẽ khó xử, nên đem thời gian định vào ngày hôm sau.
Sau khi tan tầm, thành viên của tổ trù bị cùng nhau xuống lầu. Quách Bằng Huy sớm có chuẩn bị. Ông ta từ cục lý điều một chiếc xe để chở mọi người đến khách sạn.
Người bảo vệ ngoài công lúc này lại chạy tới:
- Chuyên gia Tăng, có hai người đến tìm anh. Tôi thấy bọn họ không phải là người đứng đắn, nên không cho họ vào. Hiện tại đang đứng ở cửa.
Tăng Nghị ngẩng đầu nhìn ra ngoài công sở Y tế. Ở đó đang có hai gã đàn ông đang nhà thuốc. Vẻ mặt hai người đều rất tàn ác, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt khiêu khích nhìn vào bên trong cánh cửa bảo vệ. Trách không được người bảo vệ lại nói hai người này không giống như người đứng đắn. Tăng Nghị cũng cảm thấy như vậy.
- Bảo bọn họ đến đây đi.
Tăng Nghị cũng không biết hai người kia. Nhưng đối phương nếu đã chỉ tên nói họ của mình thì khẳng định sẽ có nguyên nhân.
Người bảo vệ sau khi nghe nói liền chạy ra cho hai người kia vào. Hai gã liền nghênh ngang bước đến, từ xa đã hô to:
- Ai là Tăng Nghị?
Thành viên tổ trù bị lập tức nhíu mày. Ai mà có gan lớn như vậy, không ngờ dám ở trong này quát lớn, còn gọi thắng tên của chuyên gia Tăng.
- Làm càn! Tên của Chuyên gia Tăng anh có thể gọi thẳng sao?
Người bảo vệ bước theo, trong tay cầm theo côn cảnh sát, như hổ rình mồi đứng một bên. Anh ta cảm thấy hai người này không có ý tốt gì.
Phù! Một gã trên trán có sẹo phun tàn thuốc xuống mặt đất, hung hăng dẫm chân lên rồi nói:
- Chuyên gia Tăng, anh đúng là làm cao quá đấy. Chúng tôi đợi anh liên tục cả mấy ngày, cũng không gặp được anh. Anh so với Viên tổng của chúng tôi còn bận hơn rất nhiều.
Tăng Nghị chỉ biết đây là Viên Văn Kiệt phái đến lấy thuốc. Vốn hôm trước đã định làm, nhưng đáng tiếc là Tần Nhất Chu đột nhiên đến Nam Giang liên tục hai ngày. Hắn là thầy thuốc bảo vệ sức khỏe phải đi theo suốt cả hành trình, ngay cả thời gian về phòng khám cũng không có.
- Các người là do Viên tổng phái tới?
Tăng Nghị hỏi.
Gã mặt sẹo không có trả lời, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm vào Tăng Nghị:
- Tiểu tử cậu đúng là khá cuồng. Cậu có biết tỉnh Nam Giang còn không có người dám đùa giỡn với Viên tổng chúng tôi như vậy.
- Trước kia có người cũng tỏ ra khinh thường Viên tổng chúng tôi, cậu có biết kết cục của tên tiểu tử đó như thế nào không?
Gã gầy đen bên cạnh cười u ám, ánh mắt lộ ra sự uy hiếp.
- Làm càn!
Quách Bằng Huy quát lớn một tiếng, chỉ vào hai gã kiêu ngạo:
- Các người là ai mà dám uy hiếp cán bộ quốc gia? Có biết chỗ này là chỗ nào không?
- Hahah!
Gã mặt sẹo cười:
- Cán bộ quốc gia? Ông muốn hù dọa ai? Nói thật cho ông biết, cán bộ quốc gia mà tụi này quen biết so với các người còn cao hơn rất nhiều.
Thành viên tổ trù bị lập tức tức giận. Đây quả thật là sự uy hiếp, coi trời bằng vung, khốn kiếp đến cực điểm.
- Bảo an!
Quách Bằng Huy giận đến run cả người: - Mau canh chừng hai tên này rồi gọi cảnh sát mau. - Báo cảnh sát? Xin cứ tự nhiên! Gã gầy đen vóc dáng thấp bé đứng nơi đó, nhàn nhã hút thuốc, rồi phun ra một vòng tròn khói:
- Nếu chậm trễ bệnh của Viện tổng chúng tôi, đừng nói là các người, sợ là Giám đốc sở của các người cũng gánh vác không nổi.
Quách Bằng Huy tức giận đến cùng cực:
- Được, tôi cũng muốn biết Viên tổng của các người rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Tăng Nghị liền tiến lên kéo Quách Bằng Huy lại:
- Cục trưởng Quách, xin bớt giận. Vì người như thế mà tức giận thì không đáng.
Nói xong, Tăng Nghị nhìn hai người kia nói:
- Các người tiếp tục đứng ở chỗ này cũng vô nghĩa. Muốn lấy thuốc hay là làm gi?
Chu cha! Gã mặt sẹp trừng mắt:
- Các ông đây đợi cả mấy ngày còn chưa phát hỏa. Tiểu tử cậu vừa mới đụng đến đã nổi điên rồi. Dù sao nào cậu còn muốn khoa chân múa tay sao?
Tăng Nghị vừa nghe, trực tiếp quay đầu:
- Mọi người cứ lên xe, không cần để ý đến những người như thế.
Thấy Tăng Nghị muốn lên xe, hai gã kia liền nổi giận. Bọn họ bình thường ỷ vào uy phong của Viện Văn Kiệt, hoành hành ngang ngược. Mấy ngày nay tìm Tăng Nghị lấy thuốc lại liên tục bị leo cây, trong lòng sớm đã có sổ, chuẩn bị gặp Tăng Nghị sẽ hung hăng gõ Tăng Nghị một phen. Nhưng bọn họ không nghĩ tới, Tăng Nghị căn bản là ăn mềm không ăn cứng. Viên Văn Kiệt cũng không được Tăng Nghị để vào mắt, thì miễn bàn đến đám người hầu. Anh dùng giọng điệu này uy hiếp Tăng Nghị, căn bản là trêu chọc cảm xúc của hắn.
Gã mặt sẹo rất tức giận. Dám có người không nể mặt mình! Gã giơ tay phải nắm lấy bả vai của Tăng Nghị:
- Tiểu tử, tôi thấy cậu rượu mời không uống mà lại uống rượu phạt.
Tay còn chưa đụng tới bả vai của Tăng Nghị, gã mặt sẹo liền cảm thấy hoa mắt.
Bốp một tiếng!
Tăng Nghị một cái tát in trên mặt gã mặt sẹo:
- Trở về nói cho Viên Văn Kiệt biết, bảo anh ta tự mình đến lấy thuốc.
Gã mặt sẹo bị đánh đến hoa mắt. Từ trước đến nay chỉ có y đánh người, chứ có người nào dám đánh y. Hôm nay bị một gã bác sĩ đánh cho một cái, gã tạm thời có chút thất thần.
- Muốn chết!
Gã vóc dáng thấp bé, khi nào lại càng giống như chó tru. Nói không nhiều lắm nhưng ra tay lại rất ác liệt, trực tiếp đập một quyền vào mặt của Tăng Nghị. Tốc độ rất nhanh, vừa thấy thì biết là có luyện qua.
Tăng Nghị chân không nhúc nhích, giơ tay một trảo uốn éo, chợt nghe rắc một tiếng, gã đen gây ôm lấy bả vai ngã xuống.
- Đúng là không biết xấu hổ!
Tăng Nghị duỗi chân, đá gã đen gây văng ra mấy mét:
- Các người đang làm gì thế? Viên Văn Kiệt khi gặp tôi cũng không dám nói chuyện như vậy.
Thành viên tổ trù bị lập tức ngẩn người. Bọn họ không nghĩ tới Tăng Nghị nói động thủ thì liền động thủ. Nếu đổi là bọn họ thì tuyệt đối sẽ không động thủ. Cán bộ quốc gia như thế nào lại tùy tiện động thủ đánh người.
Bảo an lại có chút hưng phấn. Đã sớm nghe nói chuyên gia Tăng thân thủ rất cao, vừa ra tay thì tháo cánh tay của người ta. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, xem như lời đồn không giả. Bảo an đá một cước vào gã đen gầy đang nằm trên mặt đất, thầm nghĩ chó chết. Vừa rồi còn dám hung hăng nhe răng nhếch miệng, xem bố mày có đá chết mày không?
Gã mặt sẹo hồi phục lại tinh thần, còn muốn động thi lần nữa thì đã bị một số bảo an cầm côn cảnh sát quơ lên, trực tiếp đè xuống mặt đất.
Quách Bằng Huy lúc này hô to:
- Đè người xuống, đừng cho bọn họ chạy thoát. Gọi điện thoại bảo người của đồn công an đến đây.
Chưa đầy hai phút, Trần Long liền lái xe cảnh sát vọt vào. Sau khi xuống xe liền hung hăng nói:
- Người nào dám ăn gan báo, dám ở trong này gây rối. Mau bắt lại cho tôi.
Một số cảnh sát xông đến, liền bắt hai gã kia lại.
Tăng Nghị vung tay lên:
- Mau bắt về, thẩm vấn cho tôi.
Gã mặt sẹo nhìn chằm chằm vào Tăng Nghị, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, cậu chờ đấy. Viên tổng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.
- Viên tổng?
Trần Long miệng há to, tiến lên răng rắc một tiếng, đem còng tay cùng tên kia lại thật chặt. Gã mặt sẹo đau đến mặt trắng bệch. Trần Long cười ha hả:
- Đừng nói là Viên tổng, cho dù là Phương tổng đến đây bố bắt cũng không lầm.
Nhân viên cảnh sát sau khi mang người đi, Trần Long liền bước đến trước mặt Tăng Nghị nói:
- Chú em Tăng, chúc mừng chú em được thăng chức. Tôi đây tới vội quá, cũng chưa chuẩn bị quà tặng gì cho cậu.
- Cũng không phải người ngoài.
Tăng Nghị khoát tay:
- Nếu đến đây thì cùng tham gia đi.
Trần Long chắp tay cười nói với người của Sở Y tế:
- Tôi đây không mời mà tới, các lãnh đạo không có ý kiến gì chứ?
Người của Sở Y tế phần đông đều quen biết với Trần Long, lập tức nói:
- Sao lại không được chứ? Cùng nhau đi thôi. Nhiều người mới náo nhiệt.
Sau khi xe rời khỏi sở Y tế, Quách Bằng Huy nói: - Tiểu Tăng, về sau nhất định phải chú ý. Chuyện động thủ đánh người, nếu có thể không làm thì tốt nhất không cần làm.
Mọi người đều phụ họa theo, đều cho rằng đánh người là có chút kích động.
Dương Song Hà vẫn không nói chuyện. Khi mọi người yên tĩnh thì mới hỏi:
- Đúng rồi, vừa rồi bọn họ nhắc đến Viên tổng với bộ dạng rất uy phong.
Tăng Nghị nói:
- Là Chủ tịch tập đoàn Xây dựng Phi Long.
Người trong xe lập tức hít một hơi thật sâu. Kia không phải là con trai của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Viên sao? Trong xe lập tức một mảnh im lặng. Đa số mọi người trong lúc này đều tính toán như thế nào để rút mình ra khỏi chuyện này. Viên Văn Kiệt không phải là người dễ chọc. Nếu đắc tội với Viện Văn Kiệt, cuối cùng người chịu thiệt chính là mình.
Trần Long có chút si ngốc. Y không nghĩ tới chính mình hôm nay lại làm chuyện ngu ngốc. Tăng Nghị không sợ Viên Văn Kiệt, nhưng nếu chẳng may Viên Văn Kiệt giận chó mắng mèo đổ lên đầu mình thì thật là phiền toái. Bố người ta là Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Nam Giang. Tùy tiện động vào đầu ngón tay của người ta đều có thể khiến cho một tiểu cảnh sát như y phải bị thương vô số.
- Đồn trưởng Trần, anh có muốn về trước để xử lý vụ án này hay không?
Tăng Nghị hỏi.
Trần Long giật mình một cái, thanh tỉnh lại. Tăng Nghị bình thường đều gọi mình là anh Trần. Hiện tại lại gọi là Đồn trưởng Trần, rõ ràng là vì biểu hiện trong nháy mắt của mình có chút bất mãn. Mẹ nó, người thì đã bắt, Viên Văn Kiệt cũng đã đắc tội, lúc này hối hận cũng muộn.
- Cần gì chứ. Tạm giam một đêm, ngày mai tái thẩm. Trần Long cười ha hả, ra vẻ hào khí:
- Không cần quan tâm người đó là ai. Dám ở cơ quan gây rối thì kiên quyết phải xử lý theo pháp luật.









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch