Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 76: Dây cương

Chương 76: Dây cương


Chuông Văn Thiên là người thứ nhất tỏ vẻ phản đối:
- Người thôi mà, có gì sai đâu. Tổng không thể chỉ vì một cây côn mà đánh nghiêng cả một cái thuyền. Đối những xí nghiệp từng phạm sai lầm, đi đường vòng, tôi cho rằng cần phải trị bệnh cứu người, răn trước ngừa sau. Cho bọn họ một cơ hội sửa sai, lập công chuộc tội.
- Chủ nhiệm Chuông nói thì rất hay. Chỉ có trừng phạt trước thì mới có khả năng răn dạy những người sau.
Tăng Nghị đem những lời nói của đối phương ném trở về.
Chuông Văn Thiên vừa nghe thì liền nóng mặt, nâng tách trà lên uống ngay. Tuy rằng bình thường thì tất cả mọi người đều răn trước ngừa sau. Nhưng trong rất nhiều thời điểm thì ngược lại trở thành lý do không trừng phạt.
- Một xí nghiệp kiêu ngạo thì khó tránh khỏi sẽ có đối thủ cạnh tranh, âm thầm phá hư, cố ý tạt nước bẩn lên người xí nghiệp.
- Đúng vậy, loại sự tình này không ít. Xí nghiệp trên người có chút tỳ vết thì cũng là chuyện bình thường.
- Có một câu “Không bị người khác ghen tỵ thì cũng là tài trí bình thường”. Đồng dạng, một xí nghiệp không bị người khác ghen tỵ thì khẳng định là xí nghiệp không được xếp hạng. Lần này công trình căn cứ bảo vệ sức khỏe của chúng ta vô cùng lớn. Nếu không có những xí nghiệp có tiêu chuẩn cao tham dự thì sợ là không được. Đến lúc đó không thể đúng hạn đảm bảo công trình hoàn thành với chất lượng đảm bảo thì ai sẽ gánh vác trách nhiệm này.
Những chuyên gia này đen cũng có thể nói thành trắng. Chỉ với một hai câu, Tăng Nghị ngược lại trở thành một người rắp tâm hại người. Lời nói của nhóm chuyên gia âm thầm chỉ trích Tăng Nghị, cố ý phá hư xây dựng căn cứ, không muốn căn cứ đúng hạn hoàn thành.
Phùng Ngọc Cầm biết những chuyên gia này cố ý xuyên tạc lời đề nghị của Tăng Nghị, nhưng bà cũng không nói lời nào, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, muốn nhìn xem Tăng Nghị khẩu chiến như thế nào. Nếu Tăng Nghị không thể hàng phục những chuyên gia này, thì khi hắn đến đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm Ủy ban chuyên gia sẽ rất khó phát huy tác dụng.
Về phương diện khác, Phùng Ngọc Cầm cũng là muốn biết mục đích đề nghị này của Tăng Nghị là gì. Đem một số xí nghiệp bài trừ ra ngoài, tất nhiên sẽ có những xí nghiệp khác được lợi.
- Ý tứ của các vị, là nói nếu chúng ta không cần những xí nghiệp bất lương thì căn cứ bảo vệ sức khỏe sẽ không được hoàn thành đúng thời hạn?
Tăng Nghị hỏi lại.
- Chúng ta nào có ý đó?
Nhóm chuyên gia liền chối ngay:
- Đây đều chính là do cậu lý giải, chúng tôi đâu có nói như vậy.
Tăng Nghị trong lòng cười lạnh một tiếng. Nhắc tới công phu đổi trắng thay đen, thì không phải chỉ có các người mới có thể. Nếu các người xuyên tạc, tôi cũng không ngại cùng các người xuyên tạc một phen:
- Nếu không cần những xí nghiệp bất lương, căn cứ vẫn có thể xây dựng một cách bình thường. Các vị lại liều mạng vì xí nghiệp bất lương mà biện giải, thật sự là rất khó cho nhiều người. Chẳng lẽ các vị....
Hắn vẻ mặt hồ nghi đảo qua các vị chuyên gia.
Ánh mắt trờ tới ai thì người đó đều ngồi không yên.
- Chúng tôi đâu có thay các xí nghiệp bất lương biện giải?
- Đúng vậy, chúng tôi chỉ khả quan nói đến tính hai mặt của nó mà thôi.
- Tín nhiệm là cơ sở để hợp tác. Tôi cảm thấy Chủ nhiệm Tăng đối với đồng nghiệp của mình thiếu sự tín nhiệm cơ bản.
Còn có chuyên gia tiếp tục đứng ra biện hộ, chuẩn bị nói thì lại bị Tăng Nghị cắt ngang.
- Các vị kích động như vậy là gì? Tôi có nói là hoài nghi các vị đâu?
Tăng Nghị cầm tách trà, vẻ mặt cười cợt:
- Tôi đối với mọi người hoàn toàn tín nhiệm.
Tập thể các chuyên gia đều cảm thấy bực mình. Đây thật sự là mở to mắt mà nói dối. Cậu còn nói không có hoài nghi sao? Cậu còn thiếu là không nói chúng tôi thu nhận chỗ tốt từ các xí nghiệp bất lương.
Buông tách trà, Tăng Nghị đột nhiên tắt nụ cười:
- Tuy nhiên, mọi người sau này cũng nên chú ý đến lời nói của mình. Hôm nay chỉ là cuộc họp kín của Ủy ban chuyên gia chúng ta. Nếu có đồng chí của văn phòng kiểm tra kỷ luật ở đây, nhìn thấy các vị nói chuyện cho các xí nghiệp bất lương, lại vì họ mà biện giải thì không biết những người đó sẽ nghĩ như thế nào. Có thể sẽ rất khó nói. Đến lúc đó truyền ra tin đồn gì thì cũng không ai tốt cả.
Những chuyên gia vừa rồi còn đỏ mặt tía tai nói chuyện, nay nghe được Tăng Nghị nhắc đến tổ kiểm tra kỷ luật thì lập tức im lặng. Bọn họ rốt cuộc biết Tăng Nghị vì sao lại đề nghị trước, vì trước đó đã có xí nghiệp chung quanh luồn cúi. Hóa ra ở chỗ này chờ mọi người. Mẹ nó, tuổi không lớn nhưng tâm cơ sâu quá.
Lúc này ai còn dám thay các xí nghiệp bất lương nói chuyện. Nếu mà nói tiếp thì sợ sẽ liên lụy ngay. Phùng Ngọc Cầm sẽ hoài nghi anh có dụng tấm kín đáo.
- Nếu nói tới chỗ này thì tôi có một đề nghị. Về sau tất cả những hạng mục lớn cần phải thảo luận thì tôi nghĩ cần phải có tổ kiểm tra kỷ luật giám sát tình huống thì mới có hiệu quả.
Các chuyên gia đầu trợn tròn mắt. Sớm biết tên tiểu tử này nói như vậy thì mình làm ra phản đối làm gì. Đấy chẳng phải là chụp mũ mình sao? Nếu sau này tổ kiểm tra kỷ luật nhúng tay vào, thì mặc kệ làm cái gì, tất cả đều bị cản tay, quyền tự chủ không còn nữa.
Tăng Nghị cũng không có làm qua chính trị. Nhưng biết rõ nếu không có quyền lực trói buộc thì chẳng khác nào sẽ như con ngựa hoang thoát cương. Cho nên hắn chọn cách sống chết mặc bay, tranh thủ quyền hạn trong Ủy ban chuyên gia, chủ động và chuyên gia mà thắt dây cương.
Phùng Ngọc Cầm một bên âm thầm gật đầu. Thủ đoạn của Tăng Nghị tuy còn non nớt, nhưng đối với người vừa mới tiến nhập quan trường thì xem như không tồi. Hắn biết không thể lấy quyền hạn của mình khống chế tuyệt đối Ủy ban chuyên gia, nên quyết định dẫn lực lượng bên ngoài vào để tiến hành giữ cân bằng. Từ đó đảm bảo mình không trở thành công cụ trong tay người khác. Đồng thời, cũng nhìn ra được, Tăng Nghị là thật tâm làm việc.
Tăng Nghị đến Vinh Thành, bất luận cái gì ở đây cũng đều không có quan hệ. Đây chính là một trong những nguyên nhân quan trọng Phùng Ngọc Cầm đề bạt hắn. Bà chính là muốn tìm một người thật tâm làm việc, từ đó đột phá mở ra cục diện.
- Hiện tại, toàn bộ xã hội đều chống lại những xí nghiệp không đáng tin cậy. Giống như một công trình trọng điểm của chúng ta càng phải đề cao tiêu chuẩn của mình. Đem những xí nghiệp không đáng tin cậy bài trừ ra ngoài, nên vì xã hội mà tạo nên một điển hình.
Tăng Nghị nhìn các chuyên gia:
- Đây là đề xuất ban đầu của tôi.
Phùng Ngọc Cầm gật đầu:
- Nói hay lắm. chúng ta không chỉ xem hiệu quả và lợi ích kinh tế mà còn phải xem hiệu quả và lợi ích xã hội. Đối với công trình chính phủ của chúng ta, hiệu quả và lợi ích xã hội thậm chí còn quan trọng hơn.
Thư Minh Lượng hiểu được ý tứ của Phùng Ngọc Cầm. Y trịnh trọng đem ý kiến của Tăng Nghị viết vào quyển sổ, cười nói:
- Ý kiến của Chuyên gia Tăng rất quan trọng. Mọi người dựa theo ý kiến này đề nghị đi.
Khi nói chuyện, Thu Minh Lượng ánh mắt sáng ngời nhìn Tăng Nghị, trong bụng thầm nghĩ người thanh niên này không hề đơn giản, có gan nói thật. Hơn nữa lại có thủ đoạn, có tâm kế. Đem những người có kinh nghiệm nắm trong lòng bàn tay. Quan trọng hơn, Phùng Ngọc Cầm rất coi trọng hắn. Có thể nói là tiền đồ bất khả
lượng.
Nhóm chuyên gia đành phải theo lời của Thu Minh Lượng, tiếp tục đưa ra ý kiến. Tuy nhiên vẫn là những ý kiến cũ mèm, không đến nơi đến chốn. Cẩn thận cân nhắc thì chẳng có cái gì để nói.
Thư Minh Lượng ghi đầy hai trang giấy. Thấy nhóm chuyên gia không lên tiếng nữa, y nhìn Phùng Ngọc Cầm:
- Giám đốc sở Phùng, ngài còn gì cần nói nữa không?
Thấy Phùng Ngọc Cầm lắc đầu, Thu Minh Lượng gấp quyển sổ của mình lại nói:
- Hôm nay cuộc họp của các chuyên gia được cử hành một cách thành công. Hy vọng mọi người sau này có thể tiếp tục công tác, phát triển phong cách nói ngay nói thật, vì căn cứ bảo vệ sức khỏe của chúng ta mà phát triển hơn nữa. Được rồi, tan họp.
Tiễn bước Thư Minh Lượng và Phùng Ngọc Cầm. Chuông Văn Thiên liền gọi điện thoại cho Viên Văn Kiệt, thông báo nội dung cuộc họp ngày hôm nay. Chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng cấp lãnh đạo chủ quản phân công quản lý mảng xây dựng đô thị là do Viên Công Bình nâng đỡ. Lần này y có thể ở Ủy ban chuyên nghiệp đảm nhận chức Chủ nhiệm là nhờ Viên Văn Kiệt tốn không ít lực.
Sau khi cúp điện thoại, Viên Văn Kiệt oán hận đập xuống bàn:
- Mẹ nó, đồ cái thứ lang trung.
Y cảm thấy Tăng Nghị đề nghị gạt bỏ xí nghiệp bất lương chính là nhằm vào công ty Xây dựng Phi Long của mình. Y thật ra không sợ đề nghị này của Tăng Nghị. Làm công trình nhiều năm như vậy, Viên Văn Kiệt đối với các loại chính sách, đấu thầu sớm đã có biện pháp ứng đối. Công ty Xây dựng Phi Long có rất nhiều công ty con dùng để tham gia đấu thầu. Ngoài mặt thì có rất nhiều công ty tham gia đấu thầu một cách công bình, công chính, công khai, nhưng kỳ thật, mặc kệ công ty của ai trúng thầu thi công trình đều thuộc về Phi Long.
Viên Văn Kiệt sợ nhất chính là Tăng Nghị, có quyền lực giám sát các công trình của ủy ban chuyên gia. Nếu có một người như vậy đối chọi với mình, chính mình cho dù có biện pháp ứng đối thì cũng sẽ bị sứt đầu mẻ trán một phen.
Gã lang trung này muốn loại trừ công ty mình ra ngoài. Vậy thì mình sẽ khiến cho hắn bị bắn ra khỏi công trình trước.
Viên Văn Kiệt đã sớm muốn thu thập Tăng Nghị, nhưng còn kiêng kỵ Phương Nam Quốc sau lưng Tăng Nghị. Ngoài ra, bệnh của y vẫn còn nhờ đến Tăng Nghị trị liệu. Cho nên vẫn chưa xuống tay.
Hiện tại y rốt cuộc chủ ý đã định. Công trình căn cứ bảo vệ sức khỏe rất lớn. Hơn nữa lợi nhuận cao. Nội chỉ bệnh viện khám chữa bệnh không cũng là một công trình không nhỏ rồi. Căn cứ dùng cho cán bộ lão thành về hưu ít nhất cũng là tòa lâu hơn mười tầng. Hàm lượng kỹ thuật không cao, nhưng lợi nhuận thì rất lớn. Hơn nữa trang hoàng và xanh hóa đều phải có. Nếu xong công trình này, Phi Long ít nhất sẽ có hai trăm triệu lãi ròng.
Đối mặt với lợi ích hấp dẫn như thế, Viên Văn Kiệt khả năng như thế nào lại buông tha.
Hơn nữa, Viên Văn Kiệt cảm thấy chính mình sau khi dùng thuốc thì khỏe hơn rất nhiều. Xuyên tim tỳ kia biến mất không còn thấy. Hơn nữa tim cũng không còn đau. Chỉ cần mình đem chuyện này làm đến không chê vào đầu được thì cho dù là Phương Nam Quốc cũng không có khả năng giận chó đánh mèo lên đầu mình.









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch