Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 77: Chủ tịch một huyện

Chương 77: Chủ tịch một huyện


Biệt thự của Vi Hướng Nam nằm ở ven hồ Thất Tinh, cùng một khu với biệt thự của Cố Minh Châu, rất khí thế.
Bên hồ xây dựng một gian nhà gỗ. Ở trên lợp mái tôn lạnh. Thang Tu Quyền đang cầm một quyển tác phẩm vĩ đại, ngồi trên ghế cẩn thận đọc qua. Thỉnh thoáng ông lại liếc mắt nhìn cháu trai cháu gái của mình.
Thang Dĩnh Tâm và Thang Hạo Lân đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ. Ở trên lan can có một vài khe hở nhỏ. Bọn nhỏ đang giả vờ giả vịt câu cá.
Trẻ con thì thường ít khi có tính nhẫn nại. Chỉ một lát thôi, bọn chúng sẽ đến lắc lắc cây tre xem mồi câu có rớt không, hoặc là cá có cắn câu không. Khi không còn thấy cái gì thì lại tiếp tục thêm nửa tiếng nữa. Một con cá cũng chẳng thấy đâu. Hai đứa bé con ngồi trên bàn, vừa buồn ngủ, vừa oán giận câu cá chẳng có gì vui, chơi với Tiểu Hoa còn vui hơn.
Tiểu Hoa là con gà nhỏ trong viện dưỡng lão mà Thang Tu Quyền ở. Hai anh em mỗi ngày đều dựng thẳng lỗ tại, chỉ cần nghe Tiểu Hoa kêu lên thì liền chạy đến bên ổ trứng. Tiểu Hoa mỗi ngày thường đẻ một trứng, sẽ không cần làm cho người ta phải trông coi mấy chục lần giống như câu cá, mà chẳng được con cá nào.
Hai đứa bé đang oán giận thì thấy Tăng Nghị từ xa đi tới, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, bỏ chiếc cần câu:
- Chú Tăng Nghị, chú Tăng Nghị.
Tăng Nghị cười ha hả, hạ thấp người. Hai đứa bé liền ôm lấy cổ của hắn, mỗi đứa một bên.
- Ô mai mà chú hứa cho cháu lần trước đâu?
Từ khi Tăng Nghị mang ô mai đến, hai đứa bé ăn rất ngon. Sau này, mỗi lần nhìn thấy Tăng Nghị thì đều đòi ô mai.
- Có mang đây, ở trong hòm đấy. Các cháu xem nước miếng chảy ra rồi kìa.
Tăng Nghị cười ha hả, ôm lấy hai đứa bé bước đến chỗ Thang Tu Quyền.
- Tiểu Nghị à, tới cũng vừa lúc. Tôi đang có vấn đề cần hỏi cậu.
Tác phẩm trong tay của Thang Tu Quyền không ngờ là “Hoàng đế nội kinh”. Sau khi tận mắt nhìn thấy kiến thức y học quỷ thần khó lường của Tăng Nghị, Thang Tu Quyền liên hứng thú đến mảng trung y.
Nhưng đối với người chuyên về động lực học như ông thì Hoàng đế nội kinh liền có vẻ có chút khó lý giải, không giống như Tăng Nghị. Tăng Nghị là dựa vào chữ trong Hoàng đế nội kinh, đến nay có thể tự tay mình viết chữ phồn thể chính tông.
Hai người ngồi hàn huyên về ý tứ của cổ văn. Tăng Nghị lại giảng giải cho Thang Tu Quyền một số kiến thức cơ sở về trung y.
Một chiếc xe Audi mang biển số bên ngoài chậm rãi đậu trước cửa biệt thự. Sau khi chiếc xe dừng lại, không đợi lái xe mở cửa, cánh cửa xe đằng sau đã bước xuống một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi.
Người đàn ông trung niên này nhìn thấy Thang Tu Quyền lập tức nở nụ cười thật tươi:
- Lão thủ trưởng, tôi đến thăm ngài.
Nói xong thì liền đi nhanh tới, giọng nói rất thân thiết.
Thang Tu Quyền làm ký hiệu lên quyển sách, sau đó gấp lại, ngồi một chỗ nhìn người đi tới.
- Lão thủ trưởng, khí sắc của ngài thật không tồi. Chỉ cần ngài khỏe mạnh thì tôi cảm thấy rất an tâm.
Người đàn ông bước tới, đứng cách Thang Tu Quyền một thước rồi không tới nữa, cũng không chủ động tìm vị trí để ngồi.
Thang Tu Quyền lúc này mới lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng chỉ vào một chiếc ghế dựa, nói: - Tôi già rồi, xương cốt cũng không còn tốt. Cậu mau ngồi đi.
- Cám ơn lão thủ trưởng.
Người đàn ông trung niên nói lời cảm ơn, rồi mới ngồi xuống ghế. Tuy nhiên chỉ ngồi có nửa mông, có vẻ có chút câu nệ.
- Vị này chính là...
Người đàn ông nhìn Tăng Nghị. Y biết Thang Tu Quyền có con trai nhưng chưa bao giờ gặp qua. Nghe nói anh ta còn cưới con gái của Phó tư lệnh viên đại quân khu. Mà người thanh niên trước mắt này lại còn quá trẻ, không giống như con của Thang Tu Quyền. Nhưng khi quan sát thì thấy thái độ của hắn với Thang Tu Quyền rất thân thiết. Chẳng lẽ là con cháu của lão Thang?
- Tôi tên Tăng Nghị!
Tăng Nghị cười vươn tay:
- Xin chào....
- Tương Trung Nhạc, Tương trong tướng quân. Tương Trung Nhạc cười ha hả, khẩn trương vươn tay. Anh ta hơi cường điệu họ của mình, bởi vì cái họ này rất ít gặp.
- Tăng Nghị là người thân của tôi, đồng thời của là một thầy thuốc y thuật cao minh.
Thang Tu Quyền biết Tăng Nghị rất thích người khác gọi mình là thầy thuốc. Cho nên mới giới thiệu như vậy. Ông nói tiếp với Tăng Nghị:
- Chủ tịch huyện Tương là quan phụ mẫu của huyện Nam Vân. Cơ sở của tôi lúc trước chính là xây dựng trên địa phương của cậu ấy.
Tương Trung Nhạc vội vàng xua tay:
- Cũng không dám nhận ba chữ quan phụ mẫu. Chúng ta đều là vì lão thủ trưởng phục vụ. Không biết lão thủ trưởng ở Vinh Thành bao lâu, tôi khi tới có mang đến cho ngài một ít đặc sản của huyện Nam Vận chúng tôi. Như vậy ngài ở Vinh Thành ăn cũng cảm thấy ngon miệng.
Thang Tu Quyền cau mày:
- Tôi ở đây chỉ vài ngày thôi. Cái gì mà mang đặc sản chứ, rất phiền toái.
Tương Trung Nhạc vừa nghe, trong lòng mừng rỡ. Y chỉ sợ Thang Tu Quyền không quay trở lại huyện Nam Vân. Huyện Nam Vân là nơi làm việc của quân đội. Thang Tu Quyền quyền cao chức trọng, đường đường là viện sĩ viện trung khoa. Nếu bàn về cấp bậc hành chính thì viện sĩ cũng tương đương với cấp Thứ trưởng. Còn trong quân đội thì tương đương với cấp Thiếu tướng. Ông còn là Phó Viện trưởng học viện công trình quân sự, học trò trải rộng khắp đất nước.
Bất kể ở đâu, Thang Tu Quyền cũng có sức ảnh hưởng rất lớn. Nếu để Thang Tu Quyền rời khỏi huyện Nam Vân, Tương Trung Nhạc gánh không nổi trách nhiệm này.
- Không phiền toái, không phiền toái. Chỉ cần lão thủ trưởng ăn ngon là được rồi.
Tương Trung Nhạc nhìn Tăng Nghị:
- Bác sĩ Tăng, cậu cũng nếm thử qua một chút thổ sản của Vân Nam chúng tôi. Khẩu vị có thể nói là rất ngon. Cậu nhất định sẽ phải khen.
Tăng Nghị cười nói:
- Cảm ơn Chủ tịch huyện Tăng. Cố nhân có nói “Ngàn dặm tặng lông ngỗng, của ít lòng nhiều” Hậu ý này của Chủ tịch huyện Tăng, tôi phải nếm thử qua một chút.
Tương Trung Nhạc cười. Chàng thanh niên này nói chuyện cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
- Lần này Chủ tịch huyện Tương đến Vinh Thành là vì việc chung?
Thang Tu Quyền hỏi.
Tương Trung Nhạc nhìn Thang Tu Quyền:
- Có một số công việc của huyện, cũng có một số việc riêng tư.
Nói xong, y lại nhìn Tăng Nghị:
- Bác sĩ Tăng, có thể phiền cậu một chút hay không?
Tăng Nghị sửng sốt. Sao lại thế này? Chẳng lẽ là đến tranh thủ căn cứ bảo vệ sức khỏe sao? Những người này đúng là tin tức linh thông. Chỗ nào cũng nhúng tay vào, tuy mình đến tận trong nhà của Thang Vệ Quốc.
- Là như vậy, tôi đến tận tuổi này mới có được một đứa con. Năm nay vừa tròn một tuổi. Thời gian trước, cháu đột nhiên không ăn không ngủ. Cả ngày đều lừ đừ, từ từ gầy yếu. Tôi lần này đến Vinh Thành, chính là muốn mời một thầy thuốc cao minh. Không biết bác sĩ Tăng có quen biết chuyên gia nào có chuyên môn về phương diện này hay không?
Tương Trung Nhạc vẻ mặt kỳ vọng nhìn Tăng Nghị, nhưng trong lòng cũng không ôm nhiều kỳ vọng cho lắm. Y chỉ nghe Thang Tu Quyền giới thiệu, liền nhân cơ hội chắp nối ý tưởng mà thôi. Ngoài mặt thì tỏ ra mình coi trọng, nhưng trong nội tâm thì không coi trọng lắm.
- Tìm Tăng Nghị chính là tìm đúng thầy rồi đấy. Cần chi đi tìm chuyên gia nào.
Thang Tu Quyền không cảm thấy hài lòng. Không ngờ lại hướng Tăng Nghị hỏi thăm chuyên gia khác. Thật sự là buồn cười. Nhân lực kinh người đi đâu mất rồi.
- Chuyện của đứa nhỏ một chút cũng không thể qua loa. Cậu hãy mời Tăng Nghị đến khám qua cho.
Tương Trung Nhạc vừa nghe, có dù có chút hoài nghi nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, liên tục nói:
- Tôi hôm nay vận khí không tồi. Vừa gặp được lão thủ trưởng, lại tìm được danh y. Vậy làm phiền bác sĩ Tăng.
- Cậu cứ tập trung lo cho việc của mình. Chuyện của đứa nhỏ cứ giao cho Tăng Nghị. Bệnh khó đến cỡ nào, chỉ cần đến tay cậu ấy thì tuyệt đối sẽ lành ngay.
Thang Tu Quyền lại nói thêm một câu.
Tương Trung Nhạc cũng không dám khinh thị. Thang Tu Quyền là người nào, có thể khiến ông ta khen ngợi như vậy, khẳng định bác sĩ Tăng này có chỗ hơn người. Y làm ra bộ dạng không còn sầu khổ nói:
- Lão thủ trưởng nói như vậy thì tôi hoàn toàn yên tâm. Bác sĩ Tăng, bệnh của đứa nhỏ, tôi xin nhờ cậu. Tôi ở đây cảm ơn cậu trước.
Tăng Nghị vừa nghe là chữa bệnh thì nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần không phải liên quan đến chuyện căn cứ bảo vệ sức khỏe thì hắn dễ dàng đồng ý thôi:
- Trị bệnh cứu người là chức trách của tôi. Không cần cảm ơn đâu. Lát nữa tôi đi cùng anh một chuyến.
Tương Trung Nhạc vẫn không ngớt nói lời cảm ơn:
- Rất cảm ơn cậu. Bác sĩ Tăng quả thật là một bác sĩ nhiệt tình.
Thang Tu Quyền nhìn đồng hồ liền nói:
- Từ xa đến đây, cũng nên lưu lại ăn bữa cơm dừa. Tôi vốn hẹn Tăng Nghị đến nhà ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong thì bảo cậu ấy đi cùng với cậu.
Tương Trung Nhạc thật sự mừng rỡ. Hôm nay thu hoạch thật lớn. Có thể cùng ăn cơm với lão Thang, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Thang Tu Quyền cầm quyển sách Hoàng đế nội kinh rồi nắm tay hai đứa cháu bước vào trong nhà.
Tương Trung Nhạc vội vàng đuổi theo. Khi tới cửa, y và lái xe đem đồ vật từ trên xe xuống. Không ngờ là vật còn sống, là hai con chim trĩ. Dĩnh Tâm và Hạo Lân nhìn thấy liền chạy đến. Đáng tiếc, chim trĩ hung hãn, hai đứa không dám lại gần, chỉ đứng từ xa, nói lời uy hiếp con chim.
Một cái thùng xốp bên trong có đựng mấy con cái. Tất cả đều bảo bảo mẫu mang vào phòng bếp.
Chỉ khoảng hai mươi phút sau, phòng bếp đã làm xong cơm. Thang Tu Quyền liền gọi mọi người nâng đũa.
- Không đợi chị và anh Vệ Quốc về sao?
Tăng Nghị hỏi.
- Không đợi. Hai người này, một đứa chỉ biết kinh doanh, một đứa chỉ biết đánh nhau thì làm sao biết đến chuyện ăn cơm.
Thang Tu Quyền tức giận hừ một tiếng rồi gọi hai đứa bé ra ăn cơm.
Tăng Nghị mở hòm thuốc của mình, từ bên trong lấy ra một bình rượu, đặt lên trên bàn:
- Cháu cố ý lấy từ chỗ của Bí thư Phương. Hôm nay sẽ uống nó.
Thang Tu Quyền lập tức ánh mắt sáng ngời:
- Tiểu Nghị, đây chính là rượu ngon.
Nói xong, ông lại nhìn Tương Trung Nhạc:
- Hôm nay cậu có lộc ăn rồi.
- Là tôi hôm nay vận khí rất tốt.
Tương Trung Nhạc là một Chủ tịch huyện, tất nhiên là gặp qua quen mặt. Bình rượu trước mắt không hề tầm thường, là rượu Mao Đài đóng nhãn năm sao, đặc biệt cung cấp cho lãnh đạo trở lên. Đừng nhìn y là Chủ tịch huyện, loại rượu này cũng chỉ gặp qua một hai lần ở nhà lão lãnh đạo mà thôi. Hơn nữa còn bỏ trong một cái hộp ô vuông khóa lại, đặt chỗ cao nhất của quầy rượu. Lão lãnh đạo tiếc không uống nên Tương Trung Nhạc cũng không được uống qua.
Thấy bình rượu này sợ là có hai mươi năm. Anh có tiền cũng chưa chắc mua được. Cũng không biết chàng thanh niên này rốt cuộc như thế nào mà lại có được loại rượu như thế này.
Tương Trung Nhạc trong lòng không khỏi hoạt động lên? Bí thư Phương? Ở tỉnh, các lãnh đạo trung tầng trở lên, gần như chỉ có....
A!
Tương Trung Nhạc ánh mắt lập tức mở to, tim không ức chế được điên cuồng nhảy lên. Chẳng lẽ là ông chủ lớn của tỉnh Nam Giang?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch