Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 91: Hủy đi Trần Long

Chương 91: Hủy đi Trần Long




tiễn Mạnh lão ra đến cửa phân cục.


Ngoài cửa đã chờ sẵn một chiếc xe.
Một vị thiếu tá bước nhanh đến, cúi chào Mạnh lão:
- Xin hỏi, ngài chính là Mạnh đại thúc?
Lão Mạnh gật đầu, vị thiếu tá liền nói tiếp:
- Là Chủ nhiệm Tần bảo tôi đến đón ngài.
Nói xong, y liền nhanh chóng chạy đến mở cửa xe.
Nhìn thấy vị quân nhân đến đón lão Mạnh, Trần Long thầm nghĩ thật là may mắn. Cũng may Tăng Nghị hôm nay nhắc nhở y, bằng không thì chính mình đã gặp tai họa.
Viên Văn Kiệt từ bên trong hùng hùng hổ hổ bước ra, nhìn Trần Long, chỉ thẳng vào mặt:
- Anh hãy nhớ kỹ cho tôi, sớm hay muộn gì thì tôi cũng thu thập anh.
Trần Long cười lạnh, trong bụng thầm nghĩ anh hãy lo cho cái thân anh trước đi.
Viên Văn Kiệt mắng thêm hai câu thì bước vào trong xe của mình.
Về phương diện bệnh viện Nhân dân tỉnh, một số bác sĩ được phái đến từ viện quân y đã tiếp nhận trị liệu của Mạnh Quần Sinh. Mạnh Quần Sinh được chuyển đến một trạm quân y gần Vinh Thành nhất.
- Người bệnh bị gãy xương nhiều chỗ. Trên đường chuyển viện nhất định phải chú ý kỹ.
Tăng Nghị dặn dò một câu.
Nhóm quân y vốn trước kia không quan tâm đến lời Tăng Nghị. Nhưng sau khi xem qua những tấm phim chụp X- quang, bọn họ tất cả đều hoảng sợ. Loại gãy xương như thế này, cho dù có giải phẫu cũng rất khó đem xương cốt trở về vị trí cũ. Mạnh Quần Sinh cả đời tàn tật là điều hiển nhiên. Nhưng sau khi xem xong tấm phim, chỗ xương gãy không ngờ tất cả đều kín kẽ. Thật sự là không thể tưởng tượng. Hết thảy đều nhờ vị bác sĩ này làm.
Tăng Nghị lấy từ trong hòm y của mình một bình sứ nhỏ:
- Đây là thuốc trị thương dành cho xương cốt. Đối với việc làm lành chỗ xương gãy có tác dụng chữa trị rất
tôt.
Một vị quân y cẩn thận tiếp nhận:
- Tôi thay mặt người bệnh cám ơn bác sĩ Tăng. Nếu có cơ hội, xin mời bác sĩ Tăng đến bệnh viện chúng tôi, truyền thụ kinh nghiệm trị liệu xương cốt. Bệnh viện quân y chúng tôi khiếm khuyết nhất chính là phương diện nhân tài và kinh nghiệm. Trước kia không biết có bao nhiêu chiến sĩ ưu tú bởi vì bị thương xương cốt mà để lại tàn tật.
Tăng Nghị nói:
- Truyền thụ thì không dám nhận. Có cơ hội, chúng ta có thể giao lưu kinh nghiệm với nhau.
Vị quân y kia rất khách khí lưu lại phương thức liên hệ của mình. Sau đó cùng những người khác đem Mạnh Quân Sinh xuống dưới lâu, rồi đưa lên một chiếc xe cứu thương.
Rời khỏi bệnh viện thì trời đã rạng sáng. Tăng Nghị trở lại phòng khám của mình, phát hiện phòng khám đã bị đập phá tan hoang. Quầy dược, dược liệu đều bị phá nát. Dược liệu thì rơi đầy dưới đất. Quần áo trên lầu cũng bị vô số dấu chân giẫm lên, lại còn bị tạt vào thứ nước dơ bẩn, bốc lên mùi hôi thối.
Không cần đoán, Tăng Nghị cũng biết là ai làm. Viên Văn Kiệt hôm nay bị chính mình hại thành bộ dạng bị thảm như vậy, y không tìm mình trút giận thì mới là lạ.
Trần Long rất nhanh chạy đến. Y sau khi nhận được quần chúng báo án thì mới biết được phòng khám Tăng Nghị bị đập phá. Ý tiến vào, vẻ mặt hối hận nói:
- Đều do tôi sơ suất, không nghĩ tới tiểu tử Viên Văn Kiệt lại làm như thế.
Tăng Nghị khoát tay:
- Món nợ này sớm hay muộn gì thì cũng phải tìm anh ta tính sổ.
Trần Long đi dạo một vòng trên lầu, tức giận đến nắm chặt tay:
- Sớm biết rằng như vậy, tôi sẽ tạm giam tên tiểu tử đó bốn mươi tám tiếng.
Tăng Nghị biết rằng Trần Long chỉ là tức giận mà nói. Nếu muốn tạm giam Viên Văn Kiệt, chỉ sợ y dù là Phó cục trưởng cũng không làm nổi.
Hai người đang đứng nói chuyện với nhau thì Thang Vệ Quốc bước bào. Vừa vào cửa đã la lớn: - Mẹ nó, dám ở đây vuốt râu hùm. Bố hiện tại sẽ đi giết nó.
Nói xong, anh ta móc điện thoại ra:
- Đầu trọc, tập hợp mọi người lại. Tăng Nghị tiến lên cản lại:
- Đánh người không cần vội.
- Cậu không vội nhưng tôi vội. Lúc này không đánh chết Viên Văn Kiệt thì bố đây không phải họ Thang.
Thang Vệ Quốc nổi trận lôi đình, vung cánh tay lên, liền đẩy Tăng Nghị sang một bên. Y sinh ra đã là phần tử hiếu chiến. Bình thường không có việc gì thì đều tìm việc. Hiện tại Viện Văn Kiệt ức hiếp Tăng Nghị, y làm sao có thể nhẫn. Tăng Nghị là em trai của vợ mình, con trai con gái của mình là do Tăng Nghị cứu mạng. Ức hiếp Tăng Nghị chính là ức hiếp Thang Vệ Quốc. Thang Vệ Quốc đã hạ chiến thư, bố lúc này không cho mày biết lợi hại thì mày sẽ không biết cái gì gọi là sơn thần gia.
- Chính sự sau khi làm xong thì nếu anh không thu thập Viên Văn Kiệt thì em cũng sẽ thu thập anh ta.
Thang Vệ Quốc ánh mắt mở to nhìn Tăng Nghị, quát:
- Còn có cái gì chính sự nữa? Còn chuyện gì quan trọng hơn, cậu cứ nói.
- Đi theo em!
Tăng Nghị sau khi nói xong câu này thì liên hướng chỗ của Mạnh Quần Sinh làm lúc trước.
Thang Vệ Quốc đành phải dằn cơn nóng của mình xuống, đi theo Tăng Nghị.
Tòa lầu kia vẫn chưa bị tháo dỡ hoàn toàn. Buổi chiều, đội phá dỡ của Viên Văn Kiệt chỉ mới đập được bức tường thứ nhất thì quần chúng xung quanh đã phát hiện. Tất cả đều chạy tới. Đội cưỡng chế phá dỡ vừa thấy tình thế không ổn thì liền bỏ xe lại chạy mất.
Tăng Nghị đứng trước tòa lầu, phát hiện phía bên phải có một lỗ thùng rất to. Mái ngói rớt xuống. Một đầu cái xe nâng còn kẹp ở trên tường.
- Vào xem đi!
- Có cái gì hay để xem?
Thang Vệ Quốc cực kỳ bất mãn. Nhưng vẫn đi theo Tăng Nghị bước vào trong lỗ thủng vào trong nhà.
Tăng Nghị không biết từ chỗ nào lấy ra được cái đèn pin, tiến lên lầu tìm một hồi, thì liền đụng phải bộ sưu tập trưng bày trong phòng. Hắn nhìn kỹ một lần rồi nói:
- Tìm được rồi.
Thang Vệ Quốc thấy Tăng Nghị bước qua, từ trên tường tháo xuống một bức tranh chữ. Ở trên viết một đoạn văn, đều là thể văn ngon. Y xe cũng không rõ có ý tứ gì, nhíu mày nói:
- Cậu tìm cái này làm gì?
Tăng Nghị chỉ vào câu đề tặng phía cuối bản thư pháp, hỏi:
- Có biết chữ ai không?
Thang Vệ Quốc lắc đầu. Nếu một tiếng súng vang lên, hỏi y là do loại súng nào bắn thì y sẽ nói rất chuẩn xác. Nhưng nói đến chữ, y mù tịt:
- Tôi không biết là ai viết. Dù sao cũng không phải tôi viết.
Câu để tặng được viết ba chữ “Lý Hán Sinh”. Lúc ấy Kiều Văn Đức còn đảm nhận người phụ trách văn phòng
đây từng dùng qua tên giả này. Ông ta viết tên Lý Hán Sinh để lưu lại làm kỷ niệm về thời gian mình sống ở đây. Chuyện này rất ít người biết. Cho nên, bức thư pháp treo ở đây nhiều năm nhưng cũng không ai biết là chữ của Kiều Văn Đức. Nếu Mạnh Quần Sinh không nói ở bệnh viện thì Tăng Nghị cũng không biết.
- Kiều Văn Đức!
Tăng Nghị nói xong liền cuốn bức tranh lại:
- Nơi này trước kia là phòng làm việc của quân Bát Lộ tại Vinh Thành. Kiều Văn Đức là người phụ trách phòng làm việc này.
Thang Vệ Quốc lập tức ánh mắt mở to vài phần:
- Kiều Văn Đức? Cậu nói thật chứ?
Thang Vệ Quốc cũng biết Kiều Văn Đức. Kiều Văn Đức trước kia xuất thân từ bộ đội đánh giặc, ở trong quân đội cũng có chút danh tiếng.
Tăng Nghị gật đầu:
- Viên Văn Kiệt lần này gặp rắc rối rồi. Kiều Văn Đức đã biết chuyện. Đáng tiếc, tòa lầu này không đến phiên anh ta dỡ nổi.
Thang Vệ Quốc cười quái dị, giơ ngón tay cái lên với Tăng Nghị:
- Tôi phát hiện cậu cũng là một tiểu tử độc ác đấy.
- Nếu có thể cứu giúp được nơi này thì cứu giúp thôi. Tăng Nghị nói.
Thang Vệ Quốc vỗ lên vai Tăng Nghị:
- Yên tâm đi, nên làm cái gì thì lão Thang tôi đều biết.
Tăng Nghị ở bên ngoài, nhìn thấy hai người đi ra, y cảm thấy rất kỳ quái. Thang Vệ Quốc lúc nãy còn hộ đánh giết, như thế nào chỉ đi một vòng rồi đi ra. Người này chẳng những không còn kêu đánh giết nữa mà ngược lại còn có chút vui mừng trên nét mặt. Chỗ này Trần Long đã đi qua một vài lần, chẳng thấy có gì đáng giá.
Ba người trở lại phòng khám của Tăng Nghị. Thang Vệ Quốc nói:
- Tối nay đến nhà tôi ngủ đi. Không thể không bắt Viên Văn Kiệt bồi thường lại căn nhà khác cho cậu.
Trần Long cũng phụ họa theo:
- Đúng, tuyệt đối không để tha cho anh ta.
Thang Vệ Quốc vỗ vai Trần Long:
- Lão Trần, nơi này nhờ anh. Nhất định phải bảo vệ hiện trường cho tốt. Một câu “lão Trần” khiến Trần Long cảm thấy thủ sủng nhược kinh. Y vỗ ngực cam đoan: - Yên tâm đi, tôi gọi người đến đây canh gác. Không ai có phận sự thì không được vào. Thang Vệ Quốc lội Tăng Nghị lên xe rồi nhấn ga đi.
Nửa đêm, cư dân phụ cận nghe được một âm thanh vang lên. Mọi người sợ lại cưỡng chế phá dỡ nên tất cả đều chạy ra xem, lại phát hiện tòa lầu lúc này toàn bộ sập xuống. Tại hiện trường chỉ có một cái xe nâng, còn lại không có bất luận một người nào.
Mọi người đứng trước đống hoang tàn, bàn tán:
- Mẹ nó, khẳng định là Viên Văn Kiệt nửa đêm cho người đến phá dỡ.
Lại có người nói:
- Vừa rồi đi tiểu, tôi nhìn thấy có bốn năm cái bóng đen hướng đến bên này, trong tay còn cầm ống tuyp. Gã đi đầu tôi nhận ra, chính là cái gã mặt sẹo.
Đám người vừa nghe thì còn hoài nghi không phải là Viên Văn Kiệt nữa sao. Ai nấy cũng lập tức lòng đầy căm phẫn, đứng ở nơi đó mắng Viên Văn Kiệt thật sự là quá kiêu ngạo. Một tòa lầu như vậy không ngờ bị y năm lần bảy lượt hủy đi mất. Xem ra Viên Văn Kiệt quyết tâm đuổi mọi người đi. Xuất phát từ việc lo lắng cho gia đình của mình, mọi người lại càng thêm phẫn nộ và kích động.
Trần Long lúc này chạy đến, thiếu chút nữa là bị lửa giận của quần chúng bao phủ.
Công nhân của công ty Xây dựng Phi Long khi đi làm thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho si ngốc. Bức tượng trước tòa nhà bị đẩy ngã, ném qua một bên. Cừa chính thì bị đập phá. Chiếc xe nâng to lớn một đầu chúc vào trong đại sảnh tòa nhà, trên mặt đất còn bày ra cái hố to.
Hơn mười người sáng vác vai, đạn lên nòng, vẻ mặt sát khí đứng canh giữ bốn phía, phòng ngừa bất cứ kẻ nào tiến lên.
Nhóm công nhân tiến lên hỏi tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Một gã thượng ty liền quát: - Lui ra phía sau. Quân sự thi công, không quan hệ tới nhân viên. Không được đến gần. - Nơi này là chỗ làm của chúng tôi. Nhóm công nhân nói.
- Tôi biết, những nơi đây chắn ngang đường thư từ qua lại của quân đội chúng tôi.
Viên thượng úy lạnh lùng nhìn nhóm công nhân:
- Các người muốn gây trở ngại cho việc thư từ qua lại của quốc phòng phải không?
Viên thượng úy ánh mắt lạnh lùng khiến cho đám công nhân sợ đến mức hít vài hơi lạnh. Gây trở ngại cho thư từ quốc phòng qua lại tội danh này bọn họ gánh vác không nổi. Cả nhóm cùng nhau lui ra đằng sau vài bước, thò đầu ra nhìn và bàn tán. Phía dưới tòa lầu này đều là xi măng cốt thép, cũng chẳng phát hiện ra cái gì gọi là đường thư từ qua lại cả.
Nếu thực sự có mạng lưới thư từ qua lại của quốc phòng thì tòa lầu này cũng trông không giống.
Thượng úy lúc này bước lên trước quát lớn:
- Lui ra phía sau. Nếu thò đầu ra nhìn, coi như là có ý đồ đánh cắp cơ mật của quốc phòng.
Nhóm công nhân kia bị dọa nhảy dựng lên, khẩn trương lui về sau mấy bước. Sau đó đi thông báo cho Viên Văn Kiệt.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch