Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 92: Gác lại

Chương 92: Gác lại


Phí Dân An bước vào trong văn phòng của mình. Thư ký đã pha sẵn cho ông ta một tách trà. Phí Dân An ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi cầm tờ Nhật báo Nam Giang lên xem.
Một lát sau, thư ký gõ cửa tiến vào:
- Ông chủ, Trưởng ban thư ký Vưu có chuyện quan trọng cần báo cáo với ngài. Phí Dân An nhìn đồng hồ, thấy khoảng cách đến lúc Hội nghị thường vụ diễn ra còn một khoảng thời gian nữa thì nói:
- Bảo anh ta vào đây.
Thư ký lên tiếng rồi xoay người lui ra ngoài. Một lát sau, Phó trưởng ban thư ký Tinh ủy bước Vưu Chấn Á bước tới.
Phí Dân An chỉ vào sofa nói:
- Tiểu Vưu, mau ngồi đi.
Tỉnh ủy và UBND tuy rằng đều là một khối nhưng đều có bộ máy riêng. Bình thường nếu như không có gì quan trọng thì người của Tỉnh ủy rất ít khi qua đây. Vưu Chấn Á sáng sớm đã tìm Phí Dân An, ông ta đoán không được là có chuyện gì xảy ra.
- Chủ tịch tỉnh Phí, chúng ta vừa mới nhận được thông báo của văn phòng trung ương, Kiều lão đã hủy bỏ hành trình đến Nam Giang.
Phí Dân An cảm thấy kinh ngạc nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện gì:
- Thông báo không nói đến nguyên nhân gì sao?
Vưu Chấn Á đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại nói:
- Nghe nói là ý tứ của chính Kiều lão.
Tần Nhất Chu lần trước đến Nam Giang, đối với công tác chuẩn bị tiếp đãi Kiều lão rất hài lòng. Xác định chuyện Kiều lão đến Nam Giang là không thể nghi ngờ. Như thế nào lại đột nhiên hủy bỏ? Phí Dân An liền nghĩ tới chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ Kiều lão đối với kết quả xử lý của mình không hài lòng.
Trong quan trường, nhất cử nhất động của lãnh đạo cấp trên đều cực kỳ có hàm ý trong đó. Các lãnh đạo rất ít khi tỏ rõ thái độ của mình. Nhưng thông qua một số hành động đều nêu ra bất mãn của mình. Phí Dân An xem ra, Kiều lão đột nhiên hủy bỏ hành trình đến Nam Giang, chính là một dấu hiệu của sự bất mãn.
Vưu Chấn Á đi rồi, thư ký lại đến:
- Ông chủ, tối hôm qua sau khi cảnh sát điều tra rõ thì liền thả lão Mạnh. Tôi sợ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của ngài nên không báo cáo.
Phí Dân An ồ lên một tiếng, tiếp tục xem báo. Thư ký ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói:
- Viên Văn Kiệt của công ty Phi Long cũng đã được thả.
Thư ký cảm thấy mình nên báo cáo lại việc này. Tối hôm qua nghe giọng điệu của ông chủ, hắn là có ý nghiêm túc xử lý Viên Văn Kiệt.
- Đã biết!
Phí Dân An ánh mắt từ đầu đến cuối không rời tờ báo. Thần thái cũng không có bất luận một biến hóa nào. Nhìn không ra là ông đang giận hay vui.
Thư ký nhìn không ra bất cứ một tin tức nào từ trên mặt Phí Dân An, chỉ phải lui ra ngoài, cẩn thận khép lại cửa phòng làm việc.
Phí Dân An chậm rãi buông tờ báo. Xem ra Kiều lão hủy bỏ hành trình đến Nam Giang, quả thật là có liên quan đến chuyện tối qua. Phí Dân An tin rằng, thư ký của mình nhất định đã đem ý tứ của mình truyền đạt lại. Sở cảnh sát biết ý của mình còn dám thả Viên Văn Kiệt, nhất định đã bị phương diện nào đó làm áp lực. Về phần tột cùng là ai tạo áp lực thì có thể nghĩ.
Chậm rãi tựa lưng vào ghế, Phí Dân An trong lòng có chút tức giận. Viên Công Bình ngày càng không coi mình ra gì. Chính mình còn chưa lui xuống, vẫn còn ngồi ở vị trí Chủ tịch tỉnh. Nhưng những người ở dưới đã xem Viên Công Bình trở thành Chủ tịch tỉnh rồi.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Phí Dân An đứng dậy, cầm tách trà của mình, chậm rãi bước vào phòng Hội nghị thường vụ.
Trong phòng hội nghị, các Ủy viên thường vụ khác đều đã có mặt. Trước kia người cuối cùng bước vào phòng họp luôn là Phương Nam Quốc. Hiện tại Phương Nam Quốc không có ở nhà, người cuối cùng bước vào đổi thành Phí Dân An.
- Các đồng chí đều đã đến rồi. Vậy thì chúng ta họp đi.
Phí Dân An bật cười ha hả, cầm tách trà ngồi vào vị trí của mình. Sau khi ngồi xuống, ông ta đảo mắt qua các Ủy viên thường vụ, cố ý dừng lại vài giây trên người Viện Công Bình:
- Công Bình, hôm nay khí sắc của anh rất tốt.
Viên Công Bình cảm thấy bất ngờ. Phí Dân An ai cũng không chào hỏi, vì sao cố tình lại hỏi mình lời này. Ông ta trong lòng bắt đầu nghiền ngẫm, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười:
- Chủ tịch tỉnh Phí, khí sắc của ngài cũng tốt. Sức sống sung mãn. Mọi người nói có đúng không?
Các Ủy viên thường vụ khác đều gật đầu:
- Đúng vậy, Chủ tịch tỉnh Phí luôn sung mãn. Chúng tôi luôn ủng hộ ngài.
Nếu là bình thường, Phí Dân An cảm thấy đây là một câu nói khách sáo. Nhưng giờ phút này nghe qua thì lại không lọt lỗ tai. Có ý tứ gì? Sung mãn sức sống? Viên Công Bình ông muốn châm chọc tôi đã già rồi sao? Nét mặt của ông vẫn không thay đổi, thậm chí còn mang theo ý cười:
- Mọi người, chúng ta trở lại chuyện chính, bắt đầu đề tài thảo luận ngày hôm nay.
Bởi vì Phương Nam Quốc là nhân vật số một không có ở nhà. Rất nhiều đề tài thảo luận vẫn không thể thao luận trong Hội nghị thường vụ. Mọi người thảo luận chỉ là một số vấn đề không ảnh hưởng đến toàn cục nhưng nhất định phải giải quyết.
Phí Dân An cũng như bình thường, sau khi đề xuất đề tài thảo luận, liền bng tách trà, sắc mặt bình tĩnh nhìn các Ủy viên thường vụ.
Chính trị là một loại thỏa hiệp. Kỳ thật rất nhiều đề tài thảo luận đã được quyết định trước Hội nghị thường vụ rồi. Hội nghị thường vụ đơn giản chỉ là một quá trình, đem những chuyện chưa quyết định được chính thức biểu quyết một chút, sau đó xác định xuống dưới.
Phí Dân An là người đã sắp lui ra. Ông ta không phát biểu ý kiến cho bất cứ một đề tài nào. Sau khi đề xuất đề tài thảo luận xong, rất nhanh tuyên bố tiến hành biểu quyết. Tất cả mọi đề tài thảo luận đều thuận lợi thông qua. Kết quả biểu quyết với những gì đã thảo luận trước giống nhau như đúc.
- Một đề tài thảo luận nữa, đồng chí Thịnh Nhân Đức của sở Lâm Nghiệp bởi vì nguyên nhân sức khỏe, cần phải nhập viện điều trị. Công tác của sở Lâm nghiệp rất quan trọng, không thể không có ai chủ trì. Tất cả mọi người phát biểu một chút, xem chuyện này nên giải quyết như thế nào.
Phí Dân An tung ra đề tài thảo luận tiếp theo, rồi ngồi chờ mọi người phát biểu ý kiến.
Giám đốc Thịnh Đức Nhân của sở Lâm nghiệp tỉnh Nam Giang có lẽ một năm nữa sẽ về hưu, nhưng cố tình vào lúc này lại ngã bệnh, không thể kiên trì một năm cuối cùng. Căn cứ vào ý kiến của bệnh viện, bệnh của Thịnh Nhân Đức sợ là rất khó chữa khỏi. Cho nên điều chỉnh bộ máy sở Lâm nghiệp nên tiến hành rồi.
Sở Lâm nghiệp trước kia là một nha môn nước trong. Vài năm gần đây quốc gia đối với bảo vệ môi trường rất coi trọng, đại lượng ưu đãi. Chính sách và trợ cấp bắt đầu tiến nhập vào sở Lâm nghiệp. Địa vị của bộ môn này dần dần quan trọng hẳn lên. Lợi ích cũng từ từ nhiều hơn, trở thành đối tượng tranh đoạt của nhiều người.
- Cho tôi nói hai câu!
Là Trưởng ban tổ chức cán bộ, Doãn Binh Xương đang có quyền lên tiếng về việc phân phối cán bộ:
- Phó giám đốc sở Lâm nghiệp đồng chí La Hồng Sinh. Người này có trình độ rất cao, năng lực tổ chức mạnh. Ta thấy nên tạm thời để cho anh ta chủ trì công tác của sở Lâm nghiệp.
- Tôi đồng ý với ý kiến của Trưởng ban Binh Xương.
Viên Công Bình khụ khụ hai tiếng, giơ tay quạt khói thuốc trước mặt, trầm giọng nói:
- Đồng chí La Hồng Sinh tôi cũng có quen biết. Tuổi trẻ năng động, bằng cấp cũng cao. Đối với nghiệp vụ thì rất tinh thông. Là một cán bộ ưu tú.
La Hồng Sinh là người của Viện Công Bình. Lần trước khi Thịnh Đức Nhân bị bệnh, La Hồng Sinh đã bắt đầu hoạt động với Viện Công Bình. Viên Công Bình đã vạch sẵn kế hoạch, chuẩn bị trước để cho La Hồng Sinh chủ trì toàn bộ công tác của sở Lâm nghiệp. Khi Thịnh Nhân Đức hoàn toàn về hưu, chỉ cần trong quá trình chủ trì công tác của La Hồng Sinh đừng xảy ra chuyện gì thì có thể thuận lý thành chương ngồi lên vị trí Giám đốc SỞ.
Trước Hội nghị thường vụ, chuyện này Viên Công Bình cũng đã thảo luận với một số Ủy viên thường vụ khác. Cơ bản đã định rồi, tin rằng vấn đề không lớn. Hơn nữa chỉ là chủ trì công tác toàn diện cũng không phải lập tức thăng nhiệm lên làm Giám đốc sở. Các Ủy viên thường vụ cho dù có người phản đối thì độ mạnh yếu hắn cũng không lớn.
Phí Dân An trong lòng cảm thấy căm tức. Nói La Hồng Sinh tuổi trẻ năng động, chẳng lẽ Phí Dân An tôi là lão rồi sao?
- Nếu tôi nhớ không lầm thì La Hồng Sinh hắn là nửa tháng trước đó mới đảm nhiệm chức Phó giám đốc sở Lâm nghiệp. Đồng chí Thịnh Nhân Đức đột nhiên bị bệnh, làm cho người ta phải tiếc hận. Hiện tại công tác của sở Lâm nghiệp bị gián đoạn. Vào lúc này, chúng ta có phải suy xét một người quen thuộc với công tác của sở Lâm nghiệp để phụ trách hay không?
Phí Dân An cười ha hả, buông tách trà:
- Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân tôi. Mọi người có thể thảo luận lại.
Phí Dân An lời này nói ra, toàn bộ phòng họp đều im lặng. Nét mặt các Ủy viên thường vụ không thay đổi, nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc. Sao lại thế này? Phí Dân An đã lâu rồi không ở trong Hội nghị thường vụ phát biểu ý kiến, sao hôm nay lại đột nhiên nhúng tay vào một sự kiện cực kỳ bé nhỏ này.
Phương diện này cần suy nghĩ lại.
Viên Công Bình cũng cảm thấy bất ngờ. La Hồng Sinh là người của ông. Chuyện này gần như tất cả các Ủy viên thường vụ khác đều biết. Phí Dân An trong các đề tài khác không phát biểu ý kiến, nhưng lại có ý kiến về vấn đề này. Liên tưởng đến câu chào hỏi của Phí Dân An khi bắt đầu cuộc họp, Viện Công Bình trong lòng cảm thấy có chút bất an. Chẳng lẽ mình có chỗ nào đắc tội với ông ấy?
Doãn Binh Xương về mặt cực kỳ xấu hổ. Ông ta với Viện Công Bình cũng không có nhiều giao tình. Chỉ có điều ông cảm thấy việc này giống như là ván đã đóng thuyền. Công tác cán bộ lại là chuyên môn của mình. Nhưng tuyệt đối không ngờ, Phí Dân An đã lâu rồi không có phát biểu ý kiến lại đưa ra ý kiến phản đối. Sớm biết như thế, thì mình nhiều chuyện làm cái gì. Cứ để Viên Công Bình ra mặt là được rồi.
- Tôi cảm thấy ý kiến của Chủ tịch Dân An rất có đạo lý.
Bí thư Thành ủy Vinh Thành Tần Lương Tín có quan hệ cá nhân với Phí Dân An không tồi. Ông ta nói:
- Đồng chí La Hồng Sinh rất ưu tú, điều này không hề nghi ngờ. Nhưng dù sao thì anh ta cũng vừa mới đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo sở Lâm nghiệp. Đối với nghiệp vụ thì khó tránh khỏi có chút không hiểu hết. Lúc này để anh ta chủ trì công tác, không phải là không có trâu bắt chó đi cày sao.
Doãn Binh Xương lúc này lại đề xuất một phương án khác:
- Bí thư tử Đảng sở Lâm nghiệp đồng chí Cao Học Trí cũng là đồng chí lão thành của sở. Nghiệp vụ thuần thục, cẩn trọng, và cũng là một trong những đối tượng khảo sát của ban Tổ chức cán bộ chúng tôi.
Có một số Ủy viên thường vụ khác thiếu chút nữa không nên được cười, trong bụng thầm nghĩ thật sự là làm khó Doãn Binh Xương rồi. Trong thời gian ngắn như vậy, không ngờ cái khó ló cái khôn, nghĩ ra một chú ý khác. Người hiểu biết tình huống thì rất rõ ràng. Bởi vì người này không qua lại với Thịnh Đức Nhân, ở sở Lâm nghiệp cơ bản chỉ là một bài trí. Lúc này đẩy ông ta ra làm công tác chủ trì, không phải là đổ dầu vào lửa sao?
Doãn Binh Xương cầm lấy tách trà, trong lòng thầm nghĩ xui xẻo. Ông ta cũng không nghĩ đến việc Phí Dân An sắp về hưu mà trêu chọc đối phương. Dù sao cũng chỉ là một vị trí chủ trì công tác, lại là sở Lâm nghiệp, chính mình bởi vì một chuyện nhỏ này mà đi gây với lão Chủ tịch, khiến lão Chủ tịch mất hứng thì không đáng.
- Nguyên nhân chính vì cán bộ trẻ tuổi mới cần cấp nhiều cơ hội. Đồng chí La Hồng Sinh dù sao cũng đang tiếp nhận giáo dục của Đảng. Chúng tôi hắn nên tin tưởng đồng chí ấy có năng lực chủ trì công tác của sở Lâm nghiệp.
Viên Công Bình trong hội nghị thường vụ cũng không phải là thân cô thế cô. Vẫn có người đứng ra nói chuyện giùm ông ta.
Viên Công Bình cũng không nghĩ buông tha cho việc này. Việc này ông ta vận tác đã lâu. Nếu ngay cả vị trí chủ trì công tác của sở Lâm nghiệp mà ông ta còn làm không được thì người ở dưới sẽ nhìn ông ta như thế nào. Về sau trong hội nghị thường vụ còn ai dám nhờ mình việc gì.
Thảo luận cả nửa ngày cũng không có kết quả. Phí Dân An đốt một điếu thuốc nói:
- Nếu chuyện này mọi người có ý kiến khác nhau thì tôi thấy tạm thời nên gác lại. Sau khi Bí thư Phương trở về thì sẽ biểu quyết lại.
Viên Công Bình trong mắt hiện lên một tia hận ý, tuy nhiên chỉ lóe lên rồi biến mất. Trong khoảnh khắc khôi phục lại trạng thái bình thường.
Không còn biện pháp, đây là quy tắc của Hội nghị thường vụ. Phí Dân An hiện tại đang có quyền chủ trì Hội nghị thường vụ, ông ta không thể cam đoan tất cả được thông qua. Nhưng nếu phủ quyết thì dễ như trở bàn tay. Ông ta chỉ cần gác lại đề án, khiến cho anh không thể tiến vào biểu quyết thì chẳng khác nào tuyên bố nó trở thành phế thải.
Loại gác lại này kỳ thật chính là phủ quyết.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch