Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 14: Huyền Thiên Nhai

Chương 14: Huyền Thiên Nhai


Ngày hôm sau, vào giờ ngọ, trải qua Bạch Hổ không biết mệt mỏi phi tốc chạy một ngày, Hứa Nguyên rốt cục cũng đã đến mục đích.

Sau khi thả Bạch Hổ đi, Hứa Nguyên một mình đứng trên đỉnh phong, phía trước chính là vạn trượng vực sâu, treo mình trên sườn núi.

Tiến lên một bước, Hứa Nguyên thử nhìn xuống Huyền Thiên Nhai.

Ánh mắt chiếu tới, chỉ thấy một mảnh mây mù bao phủ vực sâu vô tận.

Đột nhiên, mây mù trên đỉnh núi bốc lên, một cỗ kình phong đánh tới, thổi Cẩm Tú hoa bào quanh thân Hứa Nguyên kêu phần phật, thân hình cũng lay động.

Thấy vậy, Hứa Nguyên lập tức lui về nội bộ đỉnh núi Huyền Thiên Nhai.

Trong trò chơi "Thương Nguyên", hắn có thể không chút do dự khống chế nhân vật nhảy xuống Huyền Thiên Nhai, nhưng giờ thì thôi vậy.

Thu hồi ánh mắt, Hứa Nguyên hướng phía chủ phong Thiên Môn Sơn nhìn lại.

Chủ phong kia nguy nga bích trượng, cách xa ngàn trượng, tiên vụ lượn lờ.

Từ dưới lên trên, mây mù chợt tan.

Trên núi có một khe hình tròn lớn mấy trăm trượng như Thông Thiên chi môn!

Nhìn Thiên Môn kia, Hứa Nguyên ngoài rung động, trong lòng không hiểu cảm thấy một cỗ khó chịu.

Đến khi dời ánh mắt đi, cảm giác khó chịu kia mới chậm rãi tiêu tan.

Tò mò, Hứa Nguyên lần nữa nhìn Thiên Môn kia.

Rất nhanh, cỗ khó chịu vừa tiêu tán lại dần xuất hiện trong lòng.

"Đây là gì? Vì sao nhìn chằm chằm Thiên Môn kia lại có cảm giác này?"

Hứa Nguyên phát giác dị dạng, vội thu hồi tầm mắt, trong lòng kinh dị, trong đầu hiện lên miêu tả về Thiên Môn Sơn trong sách.

Vô ý thức ngước mắt nhìn lại, Hứa Nguyên mang theo vẻ nửa tin nửa ngờ:

"Đây là kiếm ý? Chẳng lẽ Thiên Môn trên đỉnh núi này thật sự bị người một kiếm xuyên thủng?"

Hứa Nguyên cảm thấy mình vẫn còn hiểu biết ít về thế giới Thương Nguyên này.

Với biểu hiện 2.5D pixel trong trò chơi "Thương Nguyên", hắn không có khái niệm cường giả đỉnh cấp ở thế giới này mạnh đến đâu.

Trên đời có người một kiếm xuyên thủng dãy núi mấy trăm trượng khiến Hứa Nguyên suy nghĩ miên man.

So với tu tiên chính thống, thế giới này có lẽ nghiêng về tiên hiệp hơn.

Nơi này có tông môn, có võ lâm, có miếu đường.

Chẳng lẽ thật sự có người có thể một kiếm quang lạnh Thập Cửu châu?

Nếu thật có người mạnh như vậy, vị kia trên triều đình Đại Viêm và quân thần phương bắc của nguyên thân chẳng phải trò cười?

Dụng binh có nhập thần, cũng không bù được một kiếm của tuyệt cường giả, quân thần kia còn uy nghiêm gì?

Trong lúc ngây người, mây mù xung quanh cuồn cuộn lao nhanh.

Đến khi Hứa Nguyên hoàn hồn, chợt phát giác chóp mũi ướt sũng.

Đưa tay lau, lòng bàn tay đỏ bừng khiến hắn biết mình vì nhìn thẳng Thiên Môn mà chảy máu mũi.

Vội vàng xoay người, không dám nhìn nữa.

Vừa quay đầu, Hứa Nguyên thấy ánh bình minh trắng bạc phương đông...

Mây mù tan, mặt trời mọc trên đỉnh núi thật đẹp, Thập Vạn Đại Sơn thu hết vào mắt, lâm hải mờ mịt nhuộm một màu huyết hồng.

Cảnh sắc trước mắt khiến Hứa Nguyên tâm thần khẽ giật mình.

Tình huống gì?

Hắn ngây người một lát, sao bỗng từ giữa trưa đến tờ mờ sáng?

Vì dùng Diễm Linh Dịch nên hắn không đói, nhưng đứng lâu gây đau nhức trong thân thể.

Chuyện vượt quá hiểu biết xảy ra, Hứa Nguyên muốn tìm nguyên nhân, nhưng suy nghĩ một hồi, hắn chợt biết bây giờ không phải lúc nghĩ.

Việc cấp bách là tụ hợp với Nhiễm Thanh Mặc.

Thời gian qua lâu vậy rồi, người băng kia đâu?

Bạch Hổ chỉ cần hơn nửa ngày từ sườn núi lên đỉnh, giờ đã hơn một ngày rưỡi, Nhiễm Thanh Mặc vẫn chưa đến?

Trong lúc suy tư, lòng Hứa Nguyên chìm xuống.

Tình huống tốt nhất là Nhiễm Thanh Mặc vì an toàn, chủ động dẫn dụ đối phương và chưa thể thoát khỏi.

Mà khó khăn nhất...

Thực lực Nhiễm Thanh Mặc không nghi ngờ, nhưng ở cốt truyện này, người mạnh hơn nàng vẫn còn nhiều.

Hứa Nguyên vội dừng suy nghĩ, không để mình suy nghĩ lung tung.

Hắn rất rõ tình cảnh hiện tại.

Nếu Nhiễm Thanh Mặc chết trên đường, trừ phi hắn dùng 3 điểm phúc duyên đánh cược nhảy xuống Huyền Thiên Nhai, thành công vào động phủ kia, nếu không hắn sẽ chết.

Ở Huyền Thiên Nhai này, dù người tìm đến là kẻ muốn giết hắn hay thủ hạ của nguyên thân, hắn đều phải chết.

"Xích dị chứng" phong kín đường lui của Hứa Nguyên.

Hắn xuyên qua đoạt xá không phải hồn xuyên hoàn mỹ mà là đoạt xá trùng sinh dưới quy tắc thế giới này.

Đoạt xá trùng sinh có "Xích dị chứng", còn lại thì hoàn mỹ, nhưng vạn sự có âm dương.

Đoạt xá tồn tại lâu ở thế giới này, tự nhiên có cách kiểm tra.

Cách kiểm tra này gần như thất truyền, nhưng vẫn tồn tại.

Chết người là, thủ hạ của nguyên thân có người biết dùng cách này.

Không ai vô cớ nghi ngờ hắn, nhưng Hứa Nguyên không phải Hứa Trường Thiên, trước mặt người thân cận, chắc chắn sẽ bị phát hiện dị dạng.

Dị dạng bị phát hiện, một loạt kiểm tra sẽ khiến Hứa Nguyên không dám nghĩ đến kết quả.

Phương pháp dung hợp nhục thân và ý hồn có, Hứa Nguyên biết ở đâu, nhưng nó ở động phủ dưới Huyền Thiên Nhai này.

Nếu người băng kia chết, Hứa Nguyên không có cơ hội xuống lấy.

Hít sâu, Hứa Nguyên cưỡng chế dừng suy nghĩ, ngồi xếp bằng trên đất.

Nghĩ nhiều cũng vô dụng, chỉ có thể chờ đợi.

"Ong ong..."

Vừa ngồi xuống, mặt đất rung khiến Hứa Nguyên giật mình.

Mắt nhìn xuống, chỉ thấy đá vụn nằm yên trên đất.

Ảo giác?

Mắt Hứa Nguyên lóe lên, đưa tay nhẹ đặt lên mặt đất.

"Ong ong..."

Rung động nhỏ giữa cát đá truyền qua đầu ngón tay, chấn động từ yếu đến mạnh.

Hứa Nguyên nhíu mày.

Là địa chấn?

Suy nghĩ hiện lên,

"Oanh!"

Kèm theo sóng âm, đỉnh núi lay động.

Hứa Nguyên vô thức nín thở.

Không phải địa chấn, có người đang chiến đấu!

Một giây,

Năm giây,

Mười giây,

"Oanh ——"

Tiếng gầm kèm theo chấn động truyền đến, cả ngọn núi dường như lay động.

Hứa Nguyên siết chặt nắm đấm, mắt hiện vẻ nghi ngờ, ngước nhìn nơi đến.

Thời gian như ngừng lại,

Giữa húc nhật mọc lên phương đông, xuất hiện một điểm đen.

Điểm đen đó cực tốc phóng đại, biến thành bóng đen khổng lồ bao trùm húc nhật, bay đến đỉnh núi...

Trong một hơi thở,

"Oanh ——"

Bóng đen khổng lồ như thiên thạch vũ trụ đập xuống đất trống trước mặt Hứa Nguyên, xung kích mạnh khiến cát bay đá chạy, bụi mù nổi lên!

Đợi bụi tan,

Hứa Nguyên nhìn thấy một đầu cự mãng cao hơn mười mét.

Và trong bình minh vàng óng ả này,

Trên đầu rắn dữ tợn kia,

Một bóng hình thanh lệ áo đen rủ kiếm đứng, ba ngàn tóc xanh như thác nước theo gió nhẹ nhàng bay.....





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch