Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 18: Làm ăn gì, kiếm được một triệu?

Chương 18: Làm ăn gì, kiếm được một triệu?




Trong lòng quản lý Lý không khỏi khẽ run lên.

Mình dĩ nhiên lại bàn chuyện làm ăn với một học sinh trung học, hơn nữa còn đàm phán thành công!

Đáng sợ hơn là, Giang Chu mang lại cho ông ta một cảm giác tuyệt đối không phải học sinh trung học nên có.

Những lời nói và cử chỉ đó, không lăn lộn ngoài xã hội vài năm thì căn bản là không có.

Cho nên, ông ta mới tin tưởng là Giang Chu đã 26 tuổi, chỉ là vẻ ngoài trông hơi trẻ mà thôi.

Bây giờ nghĩ lại một chút, liền người có vẻ hơi đáng sợ rồi đấy.

“Quản lý Lý, còn có chuyện gì sao?”

“Không có, tôi không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại!”

Lý Khôn lấy lại tinh thần, xoay người rời khỏi Shangrila.

Cùng lúc đó, toàn bộ đám học sinh ở chung quanh đều yên lặng.

Dường như bọn họ đã trải qua một chuyện gì đó hết sức lạ lùng, không thể nào xảy ra, cho nên một thời gian dài mà vẫn không thể tỉnh táo lại.

Vất vả lắm mới hồi phục tinh thần, thì bọn họ lại nhìn thấy ánh mắt tràn đầy khiếp sợ của nhau.

Giang Chu thật sự đang buôn bán làm ăn ở nơi này.

Hơn nữa, còn là một cuộc làm ăn có giá trị một triệu!

Không thể nào!

Đây là giả đúng không??!!!

Nhất là hai người có điệu kiện gia đình tốt và kiến thức rộng rãi như Sở Ngữ Vi và Trịnh Vũ.

Bọn họ còn nhìn rõ, trên hợp đồng kia có in loga của Wal Mart.

Công ty này là công ty của Mỹ.

Là công ty bán lẻ lớn nhất thế giới.

Bọn họ tuyệt đối sẽ không tùy tiện làm ăn với người khác.

Nhưng mà Giang Chu lại chính là khách quý của quản lý của Wal Mart.

Tất cả những chuyện này giống như khoa học viễn tưởng vậy.

Rõ ràng tất cả mọi người đều là học sinh trung học giống nhau mà!

Tại sao Giang Chu lại có thể cười cười nói nói với quản lý của Wal Mart.

Lại có thể kiếm được một triệu từ trong tay bọn họ??!!

Lúc này, sắc mặt của Trịnh Vũ rất khó coi.

Uống rượu để giả vờ trưởng thành.

Bắt chước cách nói chuyện của người trưởng thành.

Khi họp lớp thì nói đến tiền đồ tươi sáng của mình.

Tất cả những thủ đoạn này, đều không chống cự nổi một con số của Giang Chu.

Một triệu.

Thời đại này, một triệu đã là số tiền rất lớn.

Bọn họ có nằm mơ cũng không mơ nổi, làm thế nào để kiếm được một triệu trong một lần buôn bán hay là làm ăn.

Nhưng mà, hết lần này đến lần khác, Giang Chu lại làm được rồi.

So sánh với nhau, thì Trịnh Vũ liền phát hiện ra mình cực kỳ ngây thơ.

“Bạn . . . bạn rốt cuộc đã buôn bán cái gì? Mà có thể kiếm được một triệu?”

Sở Ngữ Vi nhìn về phía Giang Chu, ánh mắt nàng trở nên hết sức phức tạp.

“Bán lẻ thôi, cũng không khác gì bán tất và miếng lót giày cả, mà có nói thì bạn cũng không hiểu, nên đừng hỏi!”

“Ồ!” Sở Ngữ Vi chậm rãi cúi đầu.

Lúc này, Giang Chu nhìn thoáng qua Trịnh Vũ.

Mà Trịnh Vũ đã hoàn toàn không có dũng khí lên tiếng.

Có điều, Giang Chu cũng không muốn tiếp tục trang bức.

Đánh mặt một đám nhãi con như này, thật sự không có gì vui vẻ cả.

Bởi vậy, Giang Chu vẫy vẫy tay chào, rồi trực tiếp rời khỏi khách sạn Shangrila.

“Giang Chu thật sự quá lợi hại. . .”

“Đúng vậy, vừa mới tốt nghiệp đã buôn bán làm ăn kiếm lời được một triệu, đến mơ tôi cũng không dám mơ như vậy.”

“Bảo sao Giang Chu không đi họp lớp, người ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm mà!”

Lúc này, có mấy cô gái bỗng nhiên lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Mấy cô gái nhìn bóng lưng rời xa của Giang Chu, lại nhịn không được mà cắn môi đỏ.

Sau đó, lại là một thời gian yên lặng rất dài.

Dường như mọi người vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Năm phút sau.

Rốt cuộc cũng có người mở miệng đề nghị đi về.

“Ta. . . chúng ta đi thôi?”

“Đúng đúng đúng, dù sao cũng ăn xon rồi, đi thôi!”

Trịnh Vũ hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi gật đầu.

Cậu ta vừa mới tự nhủ trong lòng.

Giang Chu buôn bán kiếm được một triệu thì sao?

Ngữ Vi cũng không phải là một cô gái coi trọng vật chất mà.

Ngữ Vi cũng không có chút hứng thú nào với Giang Chu cả.

Bằng không thì Ngữ Vi cũng không từ chối lời tỏ tình của Giang Chu.

Trái lại thì mình, sẽ có tỷ lệ tỏ tình thành công rất lớn!

Rời khỏi khách sạn về nhà, Giang Chu trực tiếp nằm dài trên sa lon.

Mặc dù buôn đi bán lại không mệt, nhưng rất phí đầu óc.

Vì để Wal Mart đồng ý với giá cả mình đưa ra, nên mấy hôm nay hắn đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp.

Bây giờ, tài chính gây dựng sự nghiệp đã tăng, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi.

Một triệu, cũng không hề ít.

Thời gian còn lại của nghỉ hè, có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.

Giang Chu đưa tay cầm điều khiển ti vi lên, tùy tiện mở một kênh.

Thật ra thì cũng không phải hắn muốn xem, mà mở lên là để cho phòng khách có thêm chút âm thanh.

Bởi vì Giang Chu phát hiện, nhà mình quá yên tĩnh.

Không biết cha mẹ lại đi đâu rồi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch