Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 41: Là bạn bè, là người yêu?

Chương 41: Là bạn bè, là người yêu?




“Tôi. . .!”

Giờ phút này, Trịnh Vũ bỗng nhiên lại hơi do dự.

Cậu ta phát hiện ra, Giang Chu hoàn toàn khác với bản thân mình và đám người đằng sau.

Bản thân mình vẫn luôn muốn tán gái, muốn chơi lãng mạn.

Còn cảm thấy như vậy là rất si tình, luôn làm cho chính mình cảm động.

Nhưng Giang Chu thì lại khác, vừa mở miệng đã nói đến chuyện làm ăn 100 ngàn 100 ngàn.

Lại thiết kế website, lại viết văn kiện.

Dường như sau khi tốt nghiệp, thì bọn họ đã khác nhau một trời một vực rồi.

Mình căn bản là không cùng một đẳng cấp với Giang Chu.

Có lẽ, đây cũng chính là nguyên nhân Sở Ngữ Vi thích Giang Chu?

Vậy bản thân mình không phải là một tên hề rất ngây thơ sao?

Trịnh Vũ yên lặng một lúc lâu: “Không có gì. . .”

Giang Chu lộ ra nụ cười: “Tôi còn tưởng là ông muốn đánh tôi chứ, hóa ra là hiểu lầm à!”

“Ừm, là hiểu lầm!”

“Là hiểu lầm thì tốt rồi, đều là bạn học nha, ban đầu tôi cũng khuyên Cát Ngọc Kiệt như vậy!”

Trịnh Vũ nghe thấy câu này thì bả vai bỗng nhiên run lên.

Cậu ta nhớ ra một chuyện.

Cát Ngọc Kiệt.

Người này là một tên côn đồ ở trong trường học.

Chính là người đã dâng thuốc lá cho Giang Chu trong ngày đi lấy bằng tốt nghiệp.

Người này rất vênh váo, không phục ai bao giờ.

Nhưng hết lần này đến lần khác, lại không dám làm càn trước mặt Giang Chu.

Bởi vì, Giang Chu đã đánh cho người này một trận, ba ngày còn không dám đi học lại.

Đây chính là chuyện lớn duy nhất mà Giang Chu 18 tuổi đã làm.

Dáng dấp của hắn rất cao to, nói đến đánh nhau thì Cát Ngọc Kiệt kia cũng phải sợ.

Học sinh trung học đánh nhau không giống như trong phim điện ảnh.

Bọn họ cũng chẳng có chiêu thức hay võ công mẹ gì.

Ai ác hơn thì người đó sẽ thắng, kẻ nào sợ hãi thì kẻ đó thua.

Mà Giang Chu lại không có ưu điểm gì, ngoài việc một khi đã nóng máu lên thì sẽ không sợ đau đớn.

Trịnh Vũ nghĩ đến đây thì mới phát hiện, ban nãy mình đã hơi xúc động rồi.

Bình thường thì cậu ta còn sợ cả Cát Ngọc Kiệt.

Thế mà bây giờ lại còn muốn ra tay với Giang Chu mới chết.

“Đi thôi, nếu đã đến thì cùng đi ăn một bữa cơm thôi.”

Trịnh Vũ liếc mắt nhìn Sở Ngữ Vi: “Cũng. . . hay là thôi đi, tôi phải về rồi.”

“Được, vậy tôi không giữ ông lại nữa.”

“Ừm!”

Trịnh Vũ quay người, chuẩn bị đi đến trạm xe buýt để chờ xe.

Ai ngờ đúng lúc này, Giang Chu bỗng nhiên lại mở miệng.

“À đúng rồi, lần sau không có việc gì thì đừng chạy qua bên này, đường xá xa xôi lắm!”

“Nhớ tôi thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ qua bên đó tìm ông.”

“Chúng ta đều là bạn học, ông trực tiếp tìm tôi là được, không cần qua Ngữ Vi làm gì.”

Trên đường đi đến phố ẩm thực.

Sở Ngữ Vi vừa đi vừa nhìn trộm Giang Chu.

Tuy là ngày hôm nay nàng vẫn luôn cường điệu rằng mình đã có bạn trai.

Nhưng trên thực tế, nàng biết đó là mượn cớ mà thôi.

Nhưng mà nàng lại không hiểu, quan hệ của hai người hiện giờ được gọi là gì.

Là bạn bè?

Nhưng mà rõ ràng cảm giác của mình đối với Giang Chu đã vượt qua khỏi giới hạn của tình bạn.

Là người yêu sao?

Nhưng mà lúc trước mình đã từ chối lời tỏ tình của Giang Chu rồi.

Hơn nữa, Giang Chu cũng đã nói, cậu ấy từng tỏ tình với rất nhiều người, nhưng cậu ấy không nghiêm túc với ai cả.

Dù bây giờ mình có muốn đồng ý, thì cũng ngại không dám hỏi.

Nếu như Giang Chu lại nói sớm tụ sớm tan thì làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ mình thật sự phải bỏ sự rụt rè của con gái, để theo đuổi ngược lại sao?

“Nhìn mình như vậy làm gì? Mình đẹp trai như vậy, nhìn nhiều là phải thu phí!”

Sở Ngữ Vi lấy lại tinh thần, nói: “Ai thèm nhìn bạn, mình đang nhìn chú bán bánh!”

Giang Chu quay đầu, liếc mắt nhìn quầy hàng bên cạnh.

Nơi đó có một ông chủ mập mạp mặc áo trắng đang bán bánh, nhưng chiếc áo trắng hơi nhỏ, không che được cái bụng bự như trống kia.

“Sở Ngữ Vi, khẩu vị của bạn mặn thế, chẳng trách mình lại tỏ tình thất bại, hóa ra là vì mình quá đẹp trai rồi!”

“Mình không có, mình nhìn là bánh, chứ không phải là người!”

Giang Chu thuận tay châm điếu thuốc lên: “Nói chuyện chính đi, bạn đã gọi điện cho chú Sở chưa?”

Sở Ngữ Vi gật đầu: “Cha mình còn bảo mình cảm ơn bạn, còn nói. . .”

“Nói gì?”

“Bảo mình hỏi bạn một chút, nghỉ lễ có muốn qua nhà mình ăn cơm không?”

Giang Chu gẩy tàn thuốc: “Được được!”

Sở Ngữ Vi bỗng nhiên ngẩn ra: “Không phải bạn không muốn ở cùng một chỗ với mình sao? Còn nói mình rất đáng ghét nữa!”

“Ai bảo là vì bạn? Mình cảm thấy chú Sở không tệ, còn từng biểu dương mình nữa!”

“Ồ!”

Giang Chu liếc mắt nhìn Sở Ngữ Vi: “Ồ là câu trả lời gì, bạn không muốn mình đi?”

Sở Ngữ Vi lập tức giải thích: “Không phải, ồ chính là biết rồi ý!”

“Cô gái nhỏ mà không thẳng thắn gì cả, ước chừng buổi tối sẽ không có điện thoại.”

“Ủa? Buổi tối không có điện thoại là sao?”

“Chuyện người trưởng thành, đừng hỏi!”

Sở Ngữ Vi không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Giang Chu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch