“Tốt! Tốt! Tốt! Hay cho một câu: Làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang! Trẫm muốn đem câu nói này treo trên tường nhà tất cả quan viên của Khánh quốc!”
Tây Môn Phá Thiên vừa cầm linh bồ câu trong tay vừa nói ba tiếng “Tốt”, thể hiện rõ nội tâm vui sướng!
“Vâng, lão nô nhớ kỹ.” Võ Thánh cung kính nói.
Tây Môn Phá Thiên nhẹ gật đầu rồi đem bồ câu đặt trên mặt bàn, cười nói: “Đại lang ghét ác như cừu, trừng trị tham quan, càng là lấy dân làm trọng! Lấy bách tính làm trọng! Tốt! Rất tốt! Xem ra, để cho hắn ra ngoài lịch luyện so ra tốt hơn ở trong cung nhiều! Bất quá tiểu tử này đoạt hết “vạn tuế” của trẫm rồi nha!"
Đầu lông mày Võ Thánh nhảy một cái, lập tức cười nói: “Bệ hạ, Đại Hoàng tử không phải còn có thể trở về sao?”
“Ha ha ha! Xem như tiểu tử này lanh lợi!” Tây Môn Phá Thiên cười to nói.
Bỗng dưng trong nháy mắt hắn lại đổi thành vẻ mặt tràn đầy sát khí nói ra: “Còn có, chờ tấu chương của hắn trở về, trẫm nhất định đem Phan Thế Kiệt thị chúng ba ngày! Sau đó róc xương lóc thịt! Hừ! Phan Thế Kiệt, ha, Phan Thế Mỹ có một đường đệ tốt nha! Còn có những quan viên liên quan đến vụ án kia! Trẫm sẽ phái Nghi Loan ti đi điều tra làm trong sạch lại bộ máy chính trị, người có tội hết thảy xử nặng! Hừ! Cũng không biết Nghi Loan ti đám phế vật này làm ăn thế nào mà có một cái đại tham quan như thế vẫn không hay biết gì!”
Võ Thánh trầm mặc cúi đầu không nói gì, hắn nghĩ không phải là Tây Môn Hạo đang trừng trị tham quan mà là đang tranh đấu với Thái Tử.
Mặc kệ Phan Thế Mỹ, Phan Thế Kiệt hay là Địch Hổ đều là thế lực của Thái tử. Có thể nói, văn võ bá quan trong triều đều ủng hộ Thái tử.
Mà Đại Hoàng tử làm như thế không chỉ đánh rớt một phần thế lực của Thái Tử mà còn khiến đối phương buồn nôn.
Chủ yếu nhất là được dân tâm! Dù cho trải qua nhiều năm sau vẫn sẽ như cũ được lòng giới tri thức của An Dương thành.
. . .
“Võ Thánh, trẫm biết ngươi đang suy nghĩ gì." Tây Môn Phá Thiên bỗng nhiên nói.
“Bệ hạ, lão nô không có suy nghĩ gì." Võ Thánh khom người đáp.
“Ha ha ha! Võ Thánh à! Trước mặt trẫm đừng có thừa nước đục thả câu! Bất quá trẫm quyết định sẽ giúp hắn một chút. Ngày mai lên triều, tuyên bố chuyện nhi tử Phan Thế Kiệt bắt cóc Địch Doanh Doanh!”
“Cái gì!” Võ Thánh thật sự là kinh hãi rồi, nếu thế Tể tướng cùng Đại nguyên soái sẽ thật sự sinh ra mâu thuẫn lớn.
“Làm sao? Chẳng lẽ ngươi muốn thấy cảnh đứng đầu quan văn cùng đứng đầu quan võ ở cùng một trận doanh sao? Sau đó lại cùng nhau ủng hộ Nhị lang ép trẫm vào khuôn khổ?” Tây Môn Phá Thiên sắc mặt lạnh xuống.
“Phù phù” Võ Thánh quỳ rạp xuống đất.
“Lão nô không dám! Lão nô không có ý đó.”
“Hừ! Địch Hổ thì cũng thôi, còn Phan Thế Mỹ trẫm làm sao có thể tha cho hắn được! Nữ nhi hắn làm trẫm mất hết mặt mũi! Hôm nay người nhà của hắn có chút việc không thể nói! Cảnh cáo hắn một lát.”
Tây Môn Phá Thiên bây giờ không chỉ xem hai đứa con trai tranh đấu, còn phải đánh cờ ngay trên triều*.
*lấy văn võ bá quan làm quân cờ
Hôn nay Tây Môn đại lang làm cho hắn càng ngày càng hài lòng, đã đến lúc cân bằng thế lực của hai đứa con trai rồi.
Võ Thánh cúi đầu, khom người không nói gì.
Lúc này trong lòng hắn cũng đang toan tính. Mặc dù bây giờ hắn là người của Hoàng thượng, nhưng về sau sẽ là người của một trong hai Hoàng tử, nếu không chọn chính xác là sẽ thịt nát xương tan!
Nhất là Đại Hoàng tử. Lần này hành động ổn, chuẩn, thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho trong lòng hắn cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Này còn là trong lúc đối phương đang trên đường bị đi đày, trùng hợp gặp phải việc này liền hung hăng đả kích Thái Tử. Nếu để cho đối phương cùng Thái Tử chân chính đấu tranh, chỉ sợ tình hình sẽ càng thêm kinh khủng!
Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn bắt đầu nghiêng một chút về Đại Hoàng tử.
Tây Môn Nghiễm sau khi nhận được tin tức mới truyền về, lòng hắn liền nguội lạnh. Hắn không quan tâm đến Phan Thế Kiệt, hắn chỉ quan tâm đến Phan Thế Mỹ cùng Địch Hổ! Còn có cách nhìn của Hoàng đế đối với chuyện này.
Hết sức hiển nhiên, bởi vì sự tình của Địch Doanh Doanh nên Phan Thế Mỹ cùng Địch Hổ đã xuất hiện mâu thuẫn. Nhất là loại hình tuyên truyền rộng rãi này, liền coi như Địch Hổ muốn nhẫn nhịn đều không thể được. Bằng không thì mặt mũi Đại nguyên soái của hắn để đâu?
Mà qua sự việc này, xác thực đối thủ của mình đã làm rất gọn gàng! Không chỉ trong mắt dân chúng An Dương thành mà còn trong mắt dân chúng cả nước xây dựng hình tượng.
Không! Có thể nói ở toàn bộ Khánh quốc bây giờ, hình ảnh của hắn là một người cương trực công chính, ghét ác như thù, yêu dân như con, một hình tượng vô cùng vĩ đại.
Không chỉ đả kích thế lực của mình mà còn để bệ hạ coi trọng mấy phần, có thể nói là một công ba việc!
“Ha ha! Điện hạ vừa để cho hắn lật được một ván liền ngồi không yên sao?”
Hoá ra trong điện Thái Tử lúc này còn có một nữ tử yêu mị, nữ tử này không phải là người của điện Thái Tử mà là mưu sĩ do Hoàng hậu phái tới. Nàng không chỉ thông minh mà thực lực cũng không tầm thường.
“Bàn Nhược cô nương, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tây Môn Nghiễm hít sâu một hơi, đi lại gần ngửi ngửi hương khí trên người nữ tử, trong mắt không khỏi lóe lên một tia tham lam.
Cái yêu tinh này không chỉ có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, dáng người lại còn xinh đẹp thướt tha, thật là cực phẩm nhân gian.
“Ha ha! Điện hạ bức Đại Hoàng tử rời cung, đồng thời ám sát đối phương một lần. Mà lần này bị đối phương chơi một vố như thế, cũng xem như là ngang tay thôi." Bàn Nhược cười duyên nói.
“Người sợ cái gì? Tất cả ảnh vệ được tung ra hết rồi thì làm sao? Việc điện hạ nên làm lúc này là đi báo tin."
“Báo tin?”
“Không sai, đi báo tin, đi đến phủ của trấn nam Đại nguyên soái báo tin! Tự mình đi! Liền nói: Đại Hoàng tử lừa gạt Địch tiểu thư, Địch tiểu thư đang tuổi cập kê, lại mới biết yêu, Đại Hoàng tử cũng anh tuấn, nếu phát sinh chuyện gì đó... Ha ha! Như thế sợ là phủ Nguyên soái sẽ đích thân phái người đi đưa Địch tiểu thư về! Có thể nếu lỡ như người của phủ Nguyên soái bị Đại hoàng tử giết...”.
Bàn Nhược nói đến đây, trong con ngươi yêu mị lóe lên một đạo lợi mang.
“Không có khả năng! Tây Môn Hạo không ngu như vậy, hắn dính vào Địch Doanh Doanh chẳng qua là vì thế lực của cữu cữu ta, làm sao có thể giết người." Tây Môn Nghiễm liên tục lắc đầu.
“Ha ha ha! Ta không có nói là Đại Hoàng tử giết! Ảnh vệ không phải còn ở bên ngoài sao? Nếu như sử dụng thỏa đáng, cũng thật không tệ nha. Có điều, phải chọn đúng thời điểm." Bàn Nhược cười duyên nói.
Tây Môn Nghiễm đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức hiểu rõ ra thì không khỏi cười nói: “Bàn Nhược cô nương quả nhiên thông minh, ta hiểu rồi."
“Ha ha! Người sáng suốt đều biết Hoàng tử phi là bị Đại Hoàng tử giết chết, lại lưu truyền là tắm rửa ngộp chết. Ngoài sáng thì không nói nhưng bên trong đều có suy đoán. Hiện tại, Đại Hoàng tử lại chơi Phan Thế Mỹ một vố, đã triệt để không còn khả năng cứu vãn. Mối thù giết con, giết người trong tộc, đoán chừng Phan Thế Mỹ sẽ không để yên. Điện hạ, sao không đi châm ngòi để cho hắn...”
Bàn Nhược tại trên cổ khoa tay một cái, ý tứ rất rõ ràng, khiến Phan Thế Mỹ cũng gia nhập vào việc ám sát Tây Môn Hạo.
“Đúng nha! Ta đều quên mất cái lão thất phu kia! Mặc dù là quan văn nhưng cũng không thiếu bạc nha!”
Tây Môn Nghiễm bừng tỉnh đại ngộ, mười phần bội phục. Nhìn xem nữ tử yêu mị trước mắt, đơn giản là cái yêu tinh a!
“Điện hạ, hiện tại Đại Hoàng tử đã không còn giống trước kia, ngài nhất định phải nhận rõ việc này. Chỉ có ổn, chuẩn, tàn nhẫn! Nhất định phải đánh rớt hắn trước khi thế lực của hắn mở rộng, bằng không sau này sẽ là kình địch của ngươi!”
“Hừ! Yên tâm! Cả triều văn võ đều ủng hộ ta! Mà hiện tại ta cũng không có dư sức để ám sát hắn! Ta cũng không tin, không có đại quân hộ vệ, hắn có thể thoát được mấy lần ám sát!” Tây Môn Nghiễm hung hãn nói.
Trong con ngươi Bàn Nhược không khỏi lóe lên một tia khinh bỉ.
Hoàng gia tranh đấu, chỉ bằng vào ám sát là không đủ! Mặc dù Tây Môn Hạo không có thế lực nhưng dù sao cũng là Đại Hoàng tử. Hôm nay đối phương chỉ dùng thân phận liền đả kích nặng nề phe mình, thế nhưng đến giờ Thái Tử vẫn chưa rõ.
Tây Môn Nghiễm lúc này đang nhìn xem tư thái thướt tha của Bàn Nhược, dung nhan khuynh quốc khuynh thành này làm cho hắn thèm nhỏ dãi.
“Bàn Nhược cô nương, kỳ thật ta đối với ngươi...”
“Điện hạ, Bàn Nhược mệt mỏi, xin phép cáo lui.”
Bàn Nhược hơi khẽ chào, không đợi Tây Môn Nghiễm nói hết lời liền lui ra ngoài.
Tây Môn Nghiễm có chút kinh ngạc, vô cùng xấu hổ, sau đó vẻ mặt âm trầm xuống.
“Hừ! Một cái phụ tá, còn muốn thoát khỏi lòng bàn tay của bản Thái Tử...”
Bàn Nhược ra khỏi phủ Thái Tử, cũng không gấp rời đi mà nhìn xem bầu trời, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ai! Nếu như người nọ làm Hoàng đế, Khánh quốc cũng sẽ diệt vong trong nay mai a!”
Nói xong dùng sức vuốt huyệt thái dương, vẻ yêu mị trên gương mặt liền biến mất, chỉ còn lại thật sâu bất đắc dĩ.