Chương 29: Người Thiên Cơ Môn, Đo Lường Tính Toán Thiên Cơ!
Thiên Cơ môn, một môn trong tứ tông bát môn, ở giao giới giữa Giang Bắc quận với Hàn Phong quận của Khánh quốc.
Thiên Cơ môn luôn luôn làm việc khiêm tốn, xưa nay không tham dự vào phân tranh giữa các thế lực. Đồng thời Thiên Cơ môn cũng là môn phái có ít người nhất trong các thế lực, thực lực đơn bạc nhất, nhưng cũng thần bí nhất.
Nó sở dĩ có thể xếp vào trong bát môn, một phần là do các trưởng bối đời trước đánh xuống cơ sở, còn lại là do công pháp độc đáo của Thiên Cơ môn: Thiên Cơ thuật!
Tại giữa giao giới của Giang Bắc, Hàn Phong hai quận, có một ngọn núi ẩn trong sương mù. Trong núi, sương mù lượn lờ quanh năm, lại thêm bố trí đại trận, người ngoài đừng nói là đi vào, lại gần đều không được.
Nếu như có thể đi ra khỏi đại trận, tiến vào trong núi liền có thể thấy đỉnh núi lầu các san sát, trên núi thú chạy thành đoàn, trên không linh cầm bay lượn.
Trên đỉnh núi lầu các san sát, nổi bật nhất là một tòa cung điện bằng gỗ, đó chính là thiên cơ điện của điện chủ Thiên Cơ môn,.
Mà trên đỉnh chóp thiên cơ điện là địa phương nơi Thiên Cơ môn chủ: Cơ Trường Sinh bế quan.
"Khụ khụ khụ. . ."
Một nam tử dáng người gầy yếu nhưng tướng mạo thanh tú đang ho khan liên tục tiến vào gian phòng của Cơ Trường Sinh, cắt ngang một lão giả râu tóc bạc trắng đang nhắm mắt dưỡng thần, lão giả đó chính là môn chủ Thiên Cơ môn: Cơ Trường Sinh.
"Phụ thân, ngài gọi hài nhi có chuyện gì? Khụ khụ khụ. . ."
Nam tử nói xong, lại ho khan, phảng phất muốn đem lá phổi đều ho ra.
Cơ Trường Sinh chậm rãi mở mắt, hai con ngươi sáng ngời lóe lên một tia thương tiếc.
"Bệnh, năm nay hai mươi?"
Nam tử, à không, phải gọi là nhi tử của Cơ Trường Sinh: Cơ Vô Bệnh.
"Phụ thân, hôm qua vừa tròn hai mươi tuổi."
Cơ Vô Bệnh nói xong, chậm rãi đi tới ngồi xuống trước một cái ghế, phảng phất như đứng thêm một lúc nữa thì hai chân sẽ gãy mất.
"Ai! Hai mươi tuổi, đại ca cùng nhị ca ngươi đều không sống qua được hai lăm tuổi, mà ngươi từ lúc vừa chào đời liền yếu ớt nhiều bệnh, xem ra là do vi phụ đo lường tính toán thiên cơ quá nhiều, làm trái thiên ý."
Cơ Trường Sinh thở dài, ba người con trai của mình đến bây giờ chỉ còn lại tiểu nhi tử này, vẫn luôn bị bệnh. Mặc dù có khả năng tu luyện, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ có dáng vẻ bị bệnh.
"Phụ thân, việc này không trách ngài được, năm đó Thú tộc xâm lấn, thiên hạ đại loạn, là ngài lợi dụng bí pháp của Thiên Cơ thuật tính ra được âm mưu của Thú tộc, mới tránh khỏi một trận sinh linh đồ thán."
Cơ Vô Bệnh sùng bái nhìn phụ thân mình, dù cho sống không quá hai lăm tuổi, hắn cũng sẽ không trách phụ thân.
Cơ Trường Sinh nhìn đứa con độc nhất của mình, trên mặt hiện lên một tia áy náy.
Khuôn mặt thay đổi, trầm giọng nói: "Bệnh, vi phụ mấy ngày trước phát hiện ở phương đông, Hạo Thiên tinh vốn nên biến mất lần nữa lại sáng lên, liền vận dụng Thiên Cơ thuật, biết được chủ nhân của viên bản mệnh tinh này, Đại Hoàng tử Khánh quốc Tây Môn Hạo vậy mà bệnh nặng khỏi hẳn, bản mệnh tinh càng ngày càng sáng, thậm chí sáng đỏ lên, đỏ như máu! Sau đó lại nghe thám tử bên ngoài hồi báo, Đại Hoàng tử Tây Môn Hạo nằm trên giường hai năm kia, quả nhiên khỏi bệnh! Không những thế mà còn từ phế nhân biến thành võ giả, tính tình thay đổi! Bệnh, Khánh quốc muốn loạn!"
Cơ Vô Bệnh như là nữ tử thanh tú, lông mày hơi nhíu lại, ho khan hai tiếng, nói ra: "Phụ thân, ngươi không phải đã nói, Thiên Cơ môn chúng ta mặc kệ sự tình mười sáu nước sao? Muốn loạn liền loạn, liên quan gì chúng ta."
"Không! Lần này không giống! Hạo Thiên tinh kia phục sinh quỷ dị, vi phụ tính không ra là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vi phụ mơ hồ cảm thấy, có lẽ hắn có thể cứu ngươi!"
Cơ Trường Sinh phảng phất thấy được hi vọng, cảm xúc có chút xao động.
"Ai? Cái Tây Môn Hạo kia? Phụ thân! Một gia hỏa suýt chút chết bởi nữ nhân, sao có thể cứu ta?"
Gương mặt Cơ Vô Bệnh hiện lên vẻ khinh bỉ, dù bọn hắn mặc kệ sự tình của Khánh quốc, nhưng chuyện Đại Hoàng tử Khánh quốc suýt chút nữa chết trong tay nữ nhân thì cũng biết.
"Bệnh, mặc kệ hắn trước kia là người như thế nào, nhưng sau khi khỏi bệnh tính tình liền đại biến. Ngươi cũng đã biết, hiện tại Khánh quốc vô luận là dân gian hay quan gia, đều lưu truyền một câu: Làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang, ngươi nghĩ là ai nói ra?"
"Ai vậy? Đừng nói là tên kia chứ."
"Đúng vậy!"
Cơ Trường Sinh trịnh trọng gật nhẹ đầu, sau đó đem sự tình ở An Dương thành nói lại một lần.
Thiên Cơ môn cách An Dương thành không phải là quá xa, thám tử bên ngoài đã sớm báo lên.
"Khụ khụ khụ! Là thật?"
Cơ Vô Bệnh sau khi nghe xong, nhịn không được ho khan lần nữa.
Cơ Trường Sinh nhìn con của mình, vuốt vuốt sợi râu hoa râm, liền hết sức nghiêm túc nói: "Bệnh, ngươi đã tu luyện Thiên Cơ thuật mười mấy năm, thiên tư lại thông minh, cũng am hiểu mưu lược chi thuật, vi phụ hôm nay muốn ngươi xuống núi, đi tìm tên Tây Môn Hạo kia! Đi theo bên cạnh hắn, tận mắt chứng kiến viên Hạo Thiên tinh vốn nên biến mất kia đến cùng đã xảy ra chuyện gì!"
"Khụ khụ khụ. . . Phụ… phụ thân, ngài không có nói đùa chứ? Thiên Cơ môn chúng ta xưa nay không quản sự tình của triều đình mà?"
Cơ Vô Bệnh không dám tin nhìn phụ thân mình, y thấy có thể là đối phương lớn tuổi nên hồ đồ rồi.
"Bệnh!" Cơ Trường Sinh bỗng nhiên quát một tiếng, khiến Cơ Vô Bệnh giật nảy mình.
"Bệnh, vi phụ tuổi tác đã cao, chỉ có một đứa con trai là ngươi, ta không muốn nhìn thấy ngươi lại giống hoàn cảnh của hai vị ca ca. Năm năm! Chỉ có thời gian năm năm! Đi tìm hắn, theo bên cạnh chứng kiến hắn, có lẽ có thể phá được cái nguyền rủa này!"
"Cha, ngài đến cùng đã thấy cái gì?"
Cơ Vô Bệnh thấy cha khăng khăng để cho y đi tìm một Hoàng tử phế vật, phá cả môn quy của Thiên Cơ môn, liền xác định phụ thân nhất định là đã tính ra cái gì đó.
Cơ Trường Sinh không có trả lời, mà là khoát tay áo: "Đi đi, xuống núi, không cần mang theo tùy tùng, đây cũng là một lần lịch luyện của ngươi, đi thôi. . ." Nói xong, nhắm mắt lại.
Cơ Vô Bệnh còn muốn hỏi, nhưng thấy dáng vẻ của hắn liền ngậm miệng lại. Chậm rãi đứng dậy, nhịn không được ho nhẹ hai tiếng, sau đó thi lễ: "Hài nhi tuân mệnh, hài nhi xin cáo lui."
Sau khi Cơ Trường Sinh đi, hắn mới chậm rãi mở mắt, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả mấy sợi râu hoa râm.
"Hài tử, không phải vì cha không muốn nói cho ngươi, mà vì cha cũng không thể tin được a! Một quẻ, vi phụ cơ hồ hao hết thọ nguyên, về sau cũng không dám vận dụng thiên cơ thuật."
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đỉnh chóp cung điện một cái, thấy được một bức tranh mặt trăng mặt trời và các vì sao, toàn bộ phảng phất như đang sống, chậm rãi chuyển động. Bỗng nhiên, trên mặt của hắn lóe lên một tia sợ hãi.
"Núi thây, huyết hải, ánh đao, kiếm ảnh, tứ bề đều báo hiệu bất ổn… người, thú đại chiến! Khánh quốc loạn, Thiên Kình loạn, môn phái không tránh khỏi phân tranh! Hạo Thiên tinh là một khỏa hung tinh. . . Bệnh, vi phụ chỉ muốn sớm làm một chút chuẩn bị, nếu như ngươi vẫn sống không quá hai lăm tuổi, năm năm này cũng không uổng phí. . ."
Bên ngoài cung điện, Cơ Vô Bệnh thân ảnh gầy yếu, cô độc đứng trước cửa đại điện, nhìn xuống toàn bộ Thiên Cơ môn.
Trên núi mặc dù lầu các san sát, nhưng không thịnh vượng bằng trước kia, hẳn là thiếu môn chủ lâu dài bị bệnh, đã để rất nhiều người không thấy được tương lai của Thiên Cơ môn.
Thiên Cơ môn hiện tại, giống như thân thể của hắn, thời gian đã không còn nhiều.
"Người đâu."
"Thiếu môn chủ có gì phân phó?" Đệ tử thủ điện thi lễ nói.
"Đi, dìu ta. Khụ khụ khụ! Mang theo “chó” của ta, ta phải xuống núi." Cơ Vô Bệnh nói.
Đệ tử kia rõ ràng là nghi hoặc một chút, nhưng vẫn cung kính rời đi.
"Vâng, thiếu môn chủ."
"Phụ thân, ngài không cho ta mang tùy tùng, mang chó chắc không sao chứ? Nhi tử rất là yếu đó. . . Khụ khụ khụ. . ."