Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng

Chương 53: Cô nương! Lại đây mau!

Chương 53: Cô nương! Lại đây mau!




Bóng tối kéo dài trong đường hành lang, lối đi lại bé, chỉ có thể khom lưng xuống và đi như mèo mới có thể tiến về phía trước.

Tây Môn Hạo đại khái đi khoảng mười phút đồng hồ, càng đi về phía trước thì nhiệt độ lại càng thấp, nhưng hương khí thì càng ngày càng đậm.

Bỗng nhiên, một trận gió lạnh thổi đến khiến cho hắn không nhịn được rùng mình một cái, thầm mắng mình lười biếng, lúc đầu không chịu mặc quần áo.

Chỉ thấy phía trước là một động băng to lớn, bên trên là băng tinh tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, chiếu sáng cả băng động.

Mà ở bên trong có một đoá hoa, kích thước to bằng một quả bóng, mang màu trắng tinh khiết của tuyết liên hoa, tản ra ánh linh quang nhàn nhạt, hương khí chính là ở phía trên mà tràn ra.

Nhưng mà bây giờ tuyết liên hoa đang có một con tứ vĩ ngân hồ lông trắng như tuyết nằm ngay bên cạnh!

Đẳng cấp: Cấp bốn

Đây chính là số liệu mà hệ thống đưa ra, yêu thú cấp bốn tương đương với tu sĩ Luyện hồn kỳ! Tương đương với chính mình khi thỉnh Hình Thiên.

"Haiz! Quả nhiên bảo vật lúc nào cũng có yêu thú trông coi."

Tây Môn Hạo chậm rãi lui lại, thỉnh thần phù còn có một lần sử dụng, hắn không muốn lãng phí. Về sau nếu mà mình cần gì thì có thể trực tiếp mở hồng bao vạn năng, không cần thiết phải mạo hiểm.

"Đinh đinh đinh..."

Dường như có một vật cứng gì đó đang đục băng, thanh âm vang lên, tại một vách tường của băng động có một ít khối băng nhỏ rơi xuống.

Tây Môn Hạo trong lòng thầm nghĩ : "Con mẹ nó ai mà rảnh rỗi đi đục tường thế này?!"

Nhìn thoáng qua tứ vĩ ngân hồ, yêu thú này dường như không bị tiếng ồn kia ảnh hưởng, chắc bây giờ đang sử dụng linh khí của tuyết liên hoa để tu luyện.

"Bang.." Mũi kiếm đâm vào trong tường, sau đó bức tường xuất hiện một lối vào nhỏ, một tên nam tử áo đen từ ngoài chui vào.

"Là hắn!"

Tây Môn Hạo trong lòng xiết chặt, Nguyên lực súng lục xuất hiện ở trên tay.

Nam tử áo đen đi vào trong, không ai khác đó chính là Diệp Lăng Phong của Lạc Vân Tông.

Tiếp theo đó là một người nữ cải nam trang cũng chui vào, hiển nhiên người này chính là Lạc Ly.

Hai người thấy yêu thú tứ vĩ ngân hồ đang ngủ say bên cạnh Tuyết liên hoa, liền nâng cao cảnh giác.

"Mẹ nó! Thật có duyên, đây là lần thứ ba!"

Tây Môn Hạo không biết cái thế giới này quá nhỏ bé, hay là mình và nữ nhân xinh đẹp Lạc Ly bị thấy hết này hữu duyên nữa.

Chậm rãi nâng Nguyên lực súng lục lên, ngồi xổm ở một góc hành lang, hai tay kéo lấy súng lục, một con mắt nhắm chuẩn tứ vĩ ngân hồ, bộ dáng có chút hèn mọn.

Nếu bây giờ hắn mà nã một phát súng, đoán chừng hai người này xui đến chết.

Chỉ thấy hai người không nói chuyện, trong mắt đồng thời ra hiệu, ngừng thở, chậm rãi tiến lại gần tuyết liên hoa.

Diệp Lăng Phong tay cầm bảo kiếm cảnh giác nhìn tứ vĩ ngân hồ, Lạc Ly thì cảnh giác chậm rãi tiến về phía tuyết liên hoa.

Tứ vĩ đang ngủ say, dường như không cảm giác được có người đang đến gần. Mà đến khi tay của Lạc Ly sắp chạm tới tuyết liên hoa thì nó mới mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm về phía hai người.

C-K-Í-T..T...T!" Một tiếng kêu chói tai vang lên, sau đó bốn cái đuôi quét về Diệp Lăng Phong.

"Bành!"

"Phốc!"

Thần thể Diệp Lăng Phong bị tứ vĩ ngân hồ đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.

Mà tứ vĩ ngân hồ sau khi đánh bay Diệp Lăng Phong ngay lập tức quay sang tấn công Lạc ly, há mồm phun ra một làn sương mù màu hồng.

Lạc Ly từ bỏ việc hái tuyết liên hoa, lộn một vòng tránh né công kích, sau đó đem bảo kiếm đặt ngang ở trước ngực

Sư huynh, không có sao chứ?"

"Khụ khụ khụ! Không có việc gì."

Diệp Lăng Phong lấy tay lau đi vết máu trên miệng, sau đó nhét một viên chữa thương đan vào miệng, cầm bảo kiếm đứng bên cạnh Lạc Ly.

"Lèo xèo.."

Tứ vĩ ngân hồ lộ ra một sát cơ, đứng trước tuyết liên hoa và nhìn chằm chằm vào hai vị khách không mời mà đến.

"Sự muội, yêu thú cấp bốn trông coi, xem ra muốn lấy tuyết liên hoa thì không thể tránh khỏi một trận huyết chiến."

Diệp Lăng Phong nói xong khí tức bắt đầu tăng vọt, bảo kiếm trên tay cũng run lên.

Lạc Ly khuôn mặt phát lạnh, bảo kiếm cũng tỏa ra hàn mang, áo bào trắng trên người không gió mà bay.

Tây Môn Hạo từ một nơi bí mật trong hành lang nhìn ra, Nguyên lực súng lục siết chặt trên tay, căn bản cũng không có ý định ra tay. Dĩ nhiên, nếu như Diệp Lăng Phong ngã xuống thì hắn có thể quang minh chính đại chạy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.

"Lên!"

Hiện tại Lạc Ly chính là Đoán thần đại viên mãn, chỉ thiếu một chút nữa là đến luyện hồn. Bảo kiếm trên tay bay lượn, dưới chân là một bộ pháp kỳ quái xông về phía Ngân hồ.

Diệp Lăng Phong cũng không yếu thế, đồng thời phát động công kích về phía Ngân hồ.

C-K-Í-T..T...T!" Tứ vĩ ngân hồ lại phát ra tiếng rít chói tai, sau đó tiến thẳng đến người có thực lực yếu nhất là Diệp Lăng Phong mà phát động công kích, đầu liền đụng vào.

Ngân hồ là yêu thú cấp bốn, va chạm này có thể nghĩ. Dù cho Diệp Lăng Phong chém được một nhát vào đầu nhưng cũng chỉ có thể phá đi một ít phòng ngự.

"Bành!"

"Vù. . . Oanh!"

Xui xẻo cho Diệp Lăng Phong bị đâm trực tiếp vào cửa hàng, sau đó lại bị bay ra ngoài.

"Sư huynh!" Lạc Ly bi thảm thét lên.

Từ nơi này đến phía dưới gần bảy tám mươi mét, ngày cả Đoán thần kỳ cũng không gánh được a!

"Lèo xèo" Ngân hồ kêu lên hai tiếng, sau đó hướng về phía Lạc Ly mà công kích.

Lạc Ly chạy như bay, bảo kiếm trên tay như đang múa, thỉnh thoảng lưu lại một vết thương cho Ngân hồ.

Bỗng nhiên, Tứ vĩ ngân hồ há mồm phun ra một đám sương mù màu hồng về phía Lạc Ly.

"Ách!" Lạc Ly có chút choáng váng, mặt đỏ lên, hiển nhiên trong sương mù này có độc!

Nhân cơ hội này, tứ vĩ ngân hồ muốn một kích lấy mạng, há miệng hướng Lạc Ly định ngoạm một phát vào cổ để.

"Bành!" một tiếng vang trầm, một viên đạn màu trắng có chứa Nguyên lực chui vào trong miệng của Ngân hồ.

"Lèo xèo C-K-Í-T..T...T!"

Ngân hồ phát ra một tiếng kêu, sau đó ngã xuống mặt đất, trong miệng còn chảy ra một chút máu tươi.

"Cô nương! Mau tới đây!" Tây Môn Hạo hô lớn.

Lạc Ly lắc lắc cái đầu vẫn còn đang choáng váng, quay đầu lại liền kinh hãi.

"Dâm tặc?!"

"Dâm em gái ngươi! Mau lại đây!"

"Phanh phanh!"

Tây Môn Hạo nói xong liền bắn hai phát, Ngân hồ đang đứng dậy thì lại bị bắn ngã xuống.

Lạc Ly nhìn thoáng qua Ngân hồ sau đó lại nhìn về phía Tây Môn Hạo, sau cùng vẫn chạy tới chỗ của Tây Môn Hạo.

"A..!!!!" Một tiếng thét chói tai vang lên, khiến Lạc Ly và Tây Môn Hạo phải bịt kín hai lỗ tai lại.

"Ầm ầm!" Băng bắt đầu đung đưa và có hàng loạt khối băng bắt đầu rơi xuống, mà hành lang chỗ Tây Môn Hạo đang đứng cũng bắt đầu sụp đổ.

"Móa!" Tây Môn Hạo mắng một câu, ngay lập tức nhảy ra ngoài.

"Bành bành bành.." Hàng loạt khối băng trong nháy mắt đã đem cửa hang và hành lang chặn lại, thậm chí toàn bộ núi tuyết cũng bắt đầu chuyển động.

"Không tốt, tuyết lỡ, chạy mau!"

Ở dưới chân núi, Cơ Vô Bệnh nghe được một tiếng thét liền kinh hãi chạy lên lưng Tật Phong Lang.

"Công tử!" Bích Liên nhìn thấy núi tuyết lắc lư..

"Đừng chờ công tử nữa, mau tranh thủ thời gian mà chạy mau!"

Lão Quỷ đem Bích Liên kẹp ở dưới nách, sau đó phóng thật nhanh.

"Lưu thắng, không muốn chết thì chạy nhanh đi!"

Lưu thắng lúc đầu còn đang do dự nhưng sau khi thấy số lương tuyết đang rơi xuống thì không dám chậm trễ nữa, liền chạy như điên.

"Ầm ầm.."

Hàng loạt khối băng, tuyết đọng, hòn đá lăn xuống, trong chớp mắt đã đem địa phương mà bọn họ vừa nghỉ ngơi lấp kín.

Đáng thương hai con chiến mã, không thể qua khỏi kiếp nạn này.

Mà ở một nơi khác trong núi tuyết, Diệp Lăng Phong bị một tảng băng rơi trúng đầu, máu tươi chảy ra, hắn chỉ có thể hét lớn một tiếng, sau đó bị núi tuyết chôn vùi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch