Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng

Chương 71: Tên thái giám cực khổ!

Chương 71: Tên thái giám cực khổ!




Tây Môn Hạo sửng sốt một hồi, mới lấy chân đá mạnh vào tên thái giám đang ôm chân mình.

“Mịa nó! Cái gì vậy? Hạo gia không có sở thích này nha!”

Lưu công công bị đá lăn quay mấy vòng trên đất, sau đó bò đến dưới chân Tây Môn Hạo nói:

“Hai mươi ba năm! Hai mươi ba năm nha! Trong lúc đó nô tài chỉ thấy long nhan được ba lần, bây giờ còn không biết cổng chính của hoàng cung hướng nào! Ô ô ô! Điện hạ a! Mang nô tài về cung với!”

Nói xong liền khóc lớn, giọng nói mang theo sự ai oán, tê tâm liệt phế, đem không khí đang căng thẳng giảm bớt rất nhiều.

“Im miệng! Còn khóc nữa ta sẽ thiến...à sẽ giết ngươi!”

Tây Môn Hạo lấy Nguyên lực súng lục ra, chĩa vào huyệt thái dương của Lưu công công. Thật sự bị tên thái giám xuất hiện đột ngột này làm nổi da gà.

“Ách!” Lưu công công liền ngừng khóc, lê hoa đái vũ, nhìn Tây Môn Hạo vô cùng sợ hãi.

“Khụ khu! Điện hạ đừng trách Lưu công công, năm mươi ba năm trước, điện hạ được sinh ra ở Hàn Mai tiểu trúc, bệ hạ về cung thì lưu hắn ở lại trông giữ, thoáng cái đã hơn hai mươi năm.”

Hô Duyên Chước cũng thấy tên Lưu công công này thật đáng thương, một tên thái giám ngày ngày ở trong Đông Lẫm thành, hắn cũng cảm thấy tội.

“Vâng! Đúng vậy! Năm bệ hạ rời đi, nô tài mười ba tuổi, còn ôm qua điện hạ. Ô ô ô! Hai mươi ba năm, nô tài chỉ ở trong cung một tháng.”

Lưu công công nói xong lại khóc nức nở.

Tây Môn Hạo thu hồi Nguyên lực súng lục, nhìn qua Lưu công công đáng thương này, mười ba tuổi tiến cung, ở trong cung được một tháng liền theo bệ hạ tùy giá thân chinh, chứng kiến mình ra đời, còn ôm qua chính mình… cũng coi như thôi.

Sau đó liền ở đây trông giữ, chớp mắt đã hai mươi ba năm. Nếu là ở trong cung trong thời gian lâu như vậy thì đã là thái giám đứng đầu.

Thế nhưng, bộ dáng của đối phương thật là...

“Haizz! Đứng lên đi, về sau đi theo ta. Còn về cung thì ngay cả ta hiện tại cũng không thể về.”

“Không không không! Được đi theo hầu hạ điện hạ là phúc phận của nô tài! Điện hạ, tiểu trúc đã thu dọn xong, mời điện hạ di giá!”

Lưu công công mừng như điên, như người đang sắp chết đuối gặp được cọng rơm cứu mạng vậy.

“Ha ha ha! Đại điện hạ, hôm nay sắc trời đã tối, điện hạ một đường mệt nhọc, đi xem nơi ngài ra đời một chút nha! Hôm nào hạ quan sẽ tới cửa vấn an.”

Cái nhìn của Hô Duyên Chước với Tây Môn Hạo đã thay đổi, nam nhân này giống như hoàng đế năm đó. Không, thậm chí so với bệ hạ năm đó còn bá khí hơn.

Lưu công công nghe xong lời này, không đợi Tây Môn Hạo nói chuyện liền đứng lên.

Khom lưng cúi người, khiêm tốn nói:

“Điện hạ, nô tài vịn ngài.”

“Ha ha!” Tây Môn Hạo không khỏi cười lên. Theo trí nhớ của Đại hoàng tử thì động tác của hắn cực kì tiêu chuẩn.

“Bổn sự của ngươi cũng không tệ nha!”

Nói xong, cũng đưa tay đặt lên, xem như thử nghiệm. Để sau này làm hoàng đế còn thích ứng...khụ khụ.

“Hai mươi ba năm qua nô tài đều luyện tập, sợ tới khi thánh giá buông xuống, thất lễ. Đáng tiếc, nhiều năm như vậy bệ hạ cũng chỉ đến qua mấy lần, nô tài không có phúc phần được hầu hạ.

Lưu công công nói xong, trên khuôn mặt trắng nhỏ lại hiện lên vẻ u oán.

Tây Môn Hạo giật mình, vội rút tay về, có chút ngượng ngùng nói ra:”Đi thôi, không cần ngươi giúp, ta chỉ là hoàng tử mà thôi.”

Lưu công công ưỡn chiếc eo nhỏ của mình, xướng hát nói:”Cung thỉnh hoàng tử điện hạ đi giá...”

“Ôi trời ạ!”

Tây Môn Hạo giật mình, cái quy cách này là của hoàng đế nha.

“...”

Vẻ mặt của mọi người trong phòng đều phát mộng trong chốc lát, thân thể Triệu Vân Long cũng run rẩy, xém chút nằm rạp trên mặt đất.

“A! Điện hạ, thỉnh!”

Hô Duyên Chước một hồi lâu mới phản ứng được, thầm nghĩ: đi nhanh lên đi, một Đại hoàng tử không nhận được sự chào đón, một cái công công quên hướng của cung, ở lại sẽ phát sinh chuyện gì, có trời mới biết.

“Điện hạ, ngài di giá”

Lưu công công tâm tình ổn định lại một chút, móc ra một cái phất trần, vung một phát, trực tiếp khom người 90°.

“Đạp… đạp... trừng...”

Bích Liên thấy Lưu công công nháo trò như vậy, cảm giác như đã trở về trong cung. Vội vàng chạy bước nhỏ tới, phủ thêm áo cho Tây Môn Hạo.

Xong việc liền cung kính đứng một bên, hai tay chắp dưới bụng.

Khóe mắt Tây Môn Hạo giật một cái, cái này thật nhìn không quen. Bất quá, chính mình cũng là hoàng tử đúng không?

“Các vị đại nhân, cáo từ.” Nói xong liền đi ra ngoài.

“Tiễn đại điện hạ.”

Đám người Hô Duyên Chước thi lễ, sau đó đi ra ngoài.

Cơ Vô Bệnh vỗ vỗ Triệu Vân Long còn đang quỳ trên mặt đất, sau đó đi ra ngoài.

Triệu Vân Long nhìn đám người trùng trùng điệp điệp đang ra ngoài, đồ ăn trên bàn còn chưa có lạnh mà yến tiệc đã kết thúc.

“Haizz! Phụ thân! Hài nhi không muốn thất tín!” Nói xong, đứng dậy chạy theo.

. . .

Bên ngoài phủ thành chủ.

“Cung tiễn Đại điện hạ.” Chúng quan viên cùng nhau thi lễ.

Trước yên hội, bọn họ chỉ khách khí do thân phận của Tây Môn Hạo. Nhưng bây giờ bọn đã coi trọng Tây Môn Hạo.

Không nói những cái khác, chỉ tính hai mươi Vô Song thiết kỵ bên ngoài, nói rõ Triệu Vân Long đã bị Đại hoàng tử đánh bại.

Vô Song tiểu bá vương còn bị đánh bại, phế vật có thể làm sao?

“Các vị, mời trở về đi, nếu có thời gian xin đến Hàn Mai tiểu trúc làm khách, cáo từ.”

Tây Môn Hạo ôm quyền, sau đó xoay người rời đi. Không có cưỡi ngựa, cũng không có cưỡi Tật Phong lang, hắn muốn đi dạo một vòng quanh thành Đông Lẫm để nhìn cảnh đêm.

Lưu công công ở phía trước dẫn đường, Bích Liên đứng bên phải, Đắc Kỷ thì đứng bên trái.

Lưu Thắng cùng Cơ Vô Bệnh ở phía sau, lão quỷ đi theo sát.

Đằng sau, Triệu Vân Long dắt con ngựa của Vô Song thiết kỵ.

“Đại nhân, vị Đại hoàng tử này không giống trong lời đồn nha!”

Một tên quan viên nhìn về đoàn người, nhất là bóng người cao ngất của Tây Môn Hạo, trong lúc vô hình sinh ra khí chất bá vương.

Mắt Hô Duyên Chước lấp lóe không yên, vuốt vuốt râu, nói một câu không thể lý giải:

“Hướng đông gió lớn nổi lên, Khánh quốc sắp biến thiên nha!” Nói xong quay người trở về phủ thành chủ.

Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó đồng thời lắc đầu, từng người chắp tay thi lễ, sau đó ai về nhà nấy.

Hô Duyên Đạt thì còn sững sờ ở cửa, nhìn bóng lưng xinh đẹp của Đắc Kỷ, cái đuôi mềm mại kia như hút mất hồn hắn.

Bỗng nhiên, Tây Môn Hạo đang đi trên đường quay đầu lại, trong tay cầm một đồ vật màu bạc.

“Bành!” Một tiếng súng vang lên, thanh âm quanh quẩn, dọa người trên đường chạy vào bên đường ngồi xuống.

“Vù...phốc!”

Một nguyên thạch đạn bắn thẳng vào đùi Hô Duyên Đạt, ghim thẳng vào trong.

“Ngươi còn dám nhìn bậy, mặc kệ ngươi là ai, ta đều bắn xuyên đầu của ngươi!”

Lời nói của Tây Môn Hạo như đến từ Cửu U địa ngục, làm nhiệt độ không khí xung quanh lạnh xuống.

“A!!!”

Hô Duyên Đạt ngơ ngác trong phút chốc, liền bị đau nhức làm cho tỉnh mộng, ôm đùi hét thảm lên như heo bị chọc tiết, không biết doạ bao nhiêu người.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch