Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng

Chương 72: Có khi hạnh phúc tới quá đột ngột

Chương 72: Có khi hạnh phúc tới quá đột ngột




Thiên Khánh thành, trong hoàng cung.

"Bệ hạ, có tin của lão quỷ: Đại điện hạ đánh bại con trai của Triệu Uyên đô thống, vô song thiết kỵ: Triệu Vân Long, thu hắn và hai mươi tên thiết kỵ làm hộ vệ. Hiện đã đến Đông Lẫm thành, thành chủ Hô Duyên Chước liền mở tiệc chiêu đãi Đại điện hạ, hiện đã đi về hàn mai tiểu trúc."

Võ Thánh nói xong, liền liếc trộm nhìn hoàng đế một chút, lại phát hiện lần này đối phương cũng không có quá chấn động, giống như Đại hoàng tử làm gì, đối phương cũng không cảm thấy giật mình.

Tây Môn Phá Thiên lúc này đang đứng ở bên ngoài cửa tẩm cung, hai tay chắp sau lưng, nhìn những ngôi sao trên bầu trời.

"Võ Thánh, Khâm Thiên Giám báo cáo, phát hiện một khỏa sao trời vốn nên ngã xuống lại lần nữa sáng lên, mà lại là màu đỏ máu. Ngươi nói, nó thể hiện cho điều gì?"

Võ Thánh biến sắc, cung kính nói:

"Bệ hạ, nô tài không hiểu tinh tượng, không dám nói bừa."

"A..cũng vậy, ngươi không hiểu, ta cũng không hiểu, Khâm Thiên Giám cũng chỉ hơi nghi ngờ một chút. Thế nhưng..."

Tây Môn Phá Thiên nói đến đây, hai mắt nhíu lại, trong con ngươi bắn ra hai đạo lợi mang.

"Thế nhưng, người Thiên Cơ môn hiểu!"

Võ Thánh âm thầm hít một hơi khí lạnh, bởi vì, người của Thiên Cơ môn đã đến bên người của Đại hoàng tử.

"Võ Thánh, trẫm dự định một thời gian ngắn nữa sẽ đi núi m Vụ một chuyến, đi gặp cái tên Cơ Trường Sinh kia một lần."

"Bệ hạ không thể! Thiên Cơ môn có đại trận, người ngoài đi vào quá nguy hiểm!" Võ Thánh giật nảy mình nói.

"Hừ! Đây là Khánh quốc, là thiên hạ của trẫm! Có chỗ nào Trẫm không thể đi?"

Tây Môn Phá Thiên hừ lạnh một tiếng, hắn làm sao lại e ngại một cái núi m Vụ?

"Cái này. . . vậy lão nô đi an bài một chút." Võ Thánh nói ra.

"Ừm.. đúng, ngươi mới vừa nói cái gì? Triệu Vân Long? Là cái tên có danh xưng là vô song tiểu bá vương ở vô song thiết kỵ?" Tây Môn Phá Thiên hỏi.

"Đúng vậy bệ hạ, hắn cũng chính là con trai của thần thương Triệu Uyên."

"A... ta biết hắn, trẫm nhớ mấy năm trước có đi Đông Lẫm thành, nhớ lúc đó tiểu gia hỏa kia giết thú nhân hình như cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi. Không tệ, để hắn ở bên cạnh đại lang đi."

Võ Thánh sắc mặt đại biến, điều đó nghĩa là gì? Vô song thiết kỵ a! Ở trong mắt hoàng đế, vô song thiết kỵ còn quan trọng hơn so với Kim Y Vệ!

Tây Môn Phá Thiên không thèm để ý Võ Thánh nghĩ như thế nào, tự mình nói ra:

"Trẫm muốn nhìn xem đại lang có thể ở Đông Lẫm thành làm ra cái gì! Nếu như hắn thật có thể làm ra cái gì đó, vị trí Thái Tử chuyển cho hắn cũng không phải là không được. Nhị Lang, quá làm cho trẫm thất vọng, thất vọng cực điểm!"

Võ Thánh yên lặng không nói gì, Đại hoàng tử hành động, đã làm cho suy nghĩ của hoàng đế hoàn toàn thay đổi. Mà đổi lại, Thái Tử bây giờ lại không có năng lực, cũng làm cho hoàng đế thất vọng đến cực điểm, nhất là những Ảnh vệ kia, toàn quân bị diệt.

Lãng phí tài nguyên lớn như vậy mới tạo ra được một chút rác rưởi, thật sự để cho người ta không khỏi im lặng.

"Võ Thánh."

"Có nô tài."

"Lấy Linh bồ câu tới, truyền khẩu dụ."

Võ Thánh vội vàng lấy ra linh bồ câu vừa mới bay trở về, đưa lên trước mặt Tây Môn Phá Thiên.

Tây Môn Phá Thiên nhìn linh bồ câu, trong mắt lóe lên một tia sáng, sau đó hai tay chắp sau lưng nói ra:

" Đại lang con ta, hành động của ngươi trẫm đã biết được, trẫm cũng cảm giác rất vui mừng. Đông Lẫm thành mặc dù điều kiện gian khổ, nhưng là nơi quan trọng nhất Khánh quốc. Hi vọng ngươi không ở nơi đó sống qua ngày, phải có ý hành động. Hai mươi mốt người vô song thiết kỵ kia, tạm cho ngươi nắm giữ, hy vọng ngươi không bôi nhọ thanh danh của vô song thiết kỵ! Lúc ngươi khiến trẫm hài lòng, liền cho ngươi quay trở lại nhà. Thả ra ngoài đi."

"Vâng, bệ hạ."

Võ Thánh giơ cao linh bồ câu, sau đó trong miệng lẩm bẩm, hai tay tỏa ra từng tia sáng.

"Đi!"

"Vù!" Linh bồ câu bay ra ngoài, chớp mắt dã biến mất ở chân trời.

Tây Môn Phá Thiên nhìn linh bồ câu biến mất, bỗng nhiên trong lòng như nghĩ đang suy nghĩ cái gì, lớn tiếng nói:

"Thiên hạ của trẫm, tuyệt sẽ không giao cho hạng người vô năng!"

Thanh âm sử dụng Nguyên lực, đoán chừng toàn bộ người trong hoàng cung đều đã nghe được câu nói này, thế nhưng, người hiểu rõ hàm nghĩa trong đó ít càng thêm ít.

Nói ví dụ như: Thái Tử Tây Môn Nghiễm.

"Phụ hoàng yên tâm! Nhi thần chắc chắn giúp ngài chia sẻ lo lắng!"

Tây Môn Nghiễm quỳ trên mặt đất, mặt hướng về phía tẩm cung hoàng đế, dập đầu một cái.

Mà Hồ Bàn Nhược ở sau lưng hắn thì có vẻ mặt cổ quái, thông minh như nàng, đã mơ hồ hiểu được cái gì đó.

Nàng nhìn Tây Môn Nghiễm đang quỳ xuống đất dập đầu, không biết vì cái gì liền cảm giác đối phương rất hài hước, lại vừa đáng thương.

. . .

"Điện hạ, cái biệt viện này là bệ hạ năm đó kiến tạo: Hàn mai tiểu trúc. Có một phòng cho chủ nhân nghỉ ngơi, hai phòng cho người khác nghỉ ngơi, mười phòng tôi tớ nằm ở giữa, một thư phòng, một phòng khách, một phòng bếp. . ."

Lưu công công đem mọi thứ giới thiệu kỹ càng cho Tây Môn Hạo, bộ dáng giống như đã lâu không có cùng ai nói chuyện qua.

Tây Môn Hạo thì đang đánh giá cái biệt viện hoàng gia này.

Một cái cửa gỗ không lớn, một hàng rào bằng gỗ, ngôi nhà rộng lớn, xung quanh trồng mấy chục gốc hàn mai, cái thời tiết này, cái thời gian này, đúng là lúc hàn mai nở rộ, liên tục tản ra hương thơm ở bên trong tiểu viện.

Ngoại trừ hàn mai, còn có một số hoa cỏ có thể chịu được lạnh, cũng được người sắp xếp chỉnh tề.

Bên trong viện nhỏ là mười mấy gian nhà gỗ, mặt gỗ màu xanh, nhìn qua vẫn rất mới, đoán chừng là một loại gỗ đặc thù nào đó.

Nhà gỗ được chế tạo theo hình chữ “lõm". hai bên là phòng bếp, kho củi, cùng với chỗ ở của hộ vệ. Còn ở đằng sau nhà gỗ, có thể thấy một cái chuồng ngựa.

Ở trong cùng là phòng ngủ của chủ nhân, thư phòng, phòng trọ, cùng với phòng cho nha hoàn, cùng người hầu ở lại, để có thể tùy lúc hầu hạ.

Tây Môn Hạo nhìn nơi này, đây là nơi ra đời của Đại hoàng tử, mẹ của hắn ở kiếp này đã ở trong này gặp Tây Môn Phá Thiên.

Vả lại, ở kiếp này, Đại hoàng tử đối với trí nhớ về mẹ của mình rất mơ hồ, có vẻ như đã sớm chết rồi.

Bỗng nhiên, có ba nha hoàn xinh đẹp cùng với ba tên tạp dịch từ trong sân đi tới.

"Ừm? Ngươi không phải nói nơi này chỉ một mình ngươi sao?" Tây Môn Hạo cau mày nói.

"Bẩm điện hạ, đây đều là thành chủ đại nhân hôm nay mới đưa đến giúp ngài quét dọn, bình thường đều là nô tài ở chỗ này." Lưu công công giải thích.

"A.. Hô Duyên Chước này cũng thật có lòng." Tây Môn Hạo cười nói.

"Hắc hắc! Sợ không có đơn giản như vậy." Cơ Vô Bệnh một đường trầm mặc rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Ồ?" Tây Môn Hạo lông mày nhíu lại.

"Ta khuyên điện hạ, những người này không nên giữ lại." Cơ Vô Bệnh nói ra.

"XÌ... Thử.. ta hiểu rõ ý của ngươi, nhưng một mảnh “Hảo tâm “ của Hô Duyên Chước, chúng ta liền nhận lấy đi."

Tây Môn Hạo cười cười, sau đó đối với sáu nha hoàn cùng người hầu hô:

"Các ngươi tới đây!"

Rất nhanh, ba nha hoàn cùng ba người hầu chạy tới quỳ gối ở trên mặt đất.

"Nô tỳ, nô tài thỉnh an Đại điện hạ." Những người này, dĩ nhiên đã biết về sau phải hầu hạ ai.

Tây Môn Hạo nhìn xem nha hoàn cùng người hầu quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên cười nói: "Nữ, về sau sẽ do Bích Liên quản lý , theo quy củ trong cung làm. Nam, do Lưu công công quản lý. Không nghe lời, thiến đi cùng ngươi làm bạn."

"A?"

Nha hoàn ngạc nhiên, tạp dịch cũng ngạc nhiên, Bích Liên cũng ngạc nhiên, Lưu công công thì vẻ mặt hoang mang.

"Ai.. có đôi khi hạnh phúc tới quá đột ngột, rất để cho người ta tiếp nhận."

Tây Môn Hạo lắc đầu, sau đó hướng về phía trong đi vào.

"Hùng Đại Hùng Nhị, chia làm hai đội, ngày đêm canh gác!"

"Vâng!"

Triệu Vân Long cũng rất nhanh tiến vào liền sắp xếp thuộc hạ canh gác.

Lão quỷ ở trong góc con ngươi bỗng nhiên sáng lên, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, theo một vầng sáng bay tới, sau đó liền có một con linh bồ câu liền xuất hiện ở trong tay.

Lặng yên đọc chú ngữ bên trong, sau khi biết đ tin tức bên trong, vẻ mặt liền đại biến!

"Đại điện hạ, bệ hạ có khẩu dụ. . ."

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch