Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng

Chương 78: Ám sát trên đường cái!

Chương 78: Ám sát trên đường cái!




Ra khỏi cửa hàng binh khí, Triệu Uyên cũng rời đi, nhưng lúc ra đi còn dặn dò Tây Môn Hạo cẩn thận.

Tây Môn Hạo cũng không quá để ý, dù sao đây cũng là Đông Lẫm thành.

Thế là hắn liền dẫn thủ hạ của mình đi rêu rao khắp nơi tại Đông Lẫm thành. Thậm chí còn kêu Triệu Vân Long giới thiệu cho một số hoa tửu, hưởng thụ một chút niềm vui mà hắn chưa bao giờ được hưởng thụ.

Triệu Vân Long nhức cả trứng! Đầu đều muốn nổ. Hắn không sợ đi uống rượu, chỉ sợ mình đi thu dọn tàn cuộc nha!

Mà lại mang theo một tuyệt sắc hồ ly nghiêng nước nghiêng thành đi uống rượu? Đoán chừng khắp Khánh quốc cũng không tìm ra được người thứ hai nha!

Cho nên, không có cho nên, Triệu Vân Long chỉ có thể khuyên Tây Môn Hạo.

“Đại điện hạ! Ngài là đại hoàng tử Khánh quốc, đi đến nơi hoa bướm như vậy, có chút không ổn!”

Triệu Vân Long đứng trước mặt Tây Môn Hạo. Nhìn cái tư thế kia, nếu Tây Môn Hạo vẫn kiên quyết muốn đi, hắn liền lấy cái chết để ngăn cản.

“Khụ khụ! Ta chỉ nói đùa thôi! Ngươi xem lão Lưu cùng bệnh quỷ, mới đi một chút liền đỏ mặt, tìm nơi hạ hỏa là điều bình thường mà!”

Tây Môn Hạo lập tức đổ hết trách nhiệm cho Cơ Vô Bệnh cùng Lưu Thắng.

Lưu Thắng thì không quá để ý. Nếu bây giờ Tây Môn Hạo kêu hắn giở trò đồi bại với một nữ nhân nào đó, hắn tuyệt không do dự.

Cơ Vô Bệnh thì nhìn Tây Môn Hạo, cánh tay run run, trong lòng có hàng vạn con thú đang lao nhanh.

Bỗng nhiên, Tây Môn Hạo cảm giác lạnh cả người, như đang bị một con rắn độc dòm ngó.

Đột nhiên hắn quay đầu lại, phát hiện ba thân ảnh, mà ba thân ảnh này có chút quen quen. Đây là ba người này đã theo dõi hắn một đoạn dài, mà ba người đều có tu vi Đoán Thần kỳ!

Đột nhiên! Trước mắt hắn xuất hiện một đạo hàn quang.

“Không tốt!”

“Keng!”

Triệu Vân Long rút bội kiếm của mình ra trong nháy mắt.

“Thần tượng mị lực”

Đắc Kỷ phất một cái, trái tim đánh vào trước người Tây Môn Hạo.

“Ba”

Trái tim trong nháy mắt vỡ vụn, một bóng người nhỏ nhắn tay cầm dao găm đã vọt tới trước mặt Tây Môn Hạo, nhưng mà không thể tiến thêm.

“Ầm!”

Tây Môn Hạo lấy súng bắn vào bụng hắn một viên, sau đó đạp hắn ra ngoài.

“Bành!”

“Phù phù!”

Người áo đen kia ngã xuống đất, máu ở bụng chảy ồ ạt. Nhưng đối phương vẫn chưa chết mà lăn vài vòng rồi hướng về phương hướng của đám người đang rối loạn định đào tẩu.

“Giết người rồi!”

“Chạy mau a!”

Trên đường cái đã loạn thành một đoàn, Triệu Vân Long cùng Lưu Thắng đã che trước người Tây Môn Hạo.

“Mặc kệ ta! Bắt lấy ba tên kia!”

Tây Môn Hạo nhìn về phía ba tên Đoán Thần kì trong đám người, nói một tiếng liền chạy đi.

“Rống! Đều tản ra!”

Đại Hùng gầm lên giận dữ, cầm Yển Nguyệt đao lùa mấy tên chạy loạn ra hai bên.

“Ngao ô!”

Đại Cẩu bỗng tru lên một tiếng, ngửi mùi vết máu mà đuổi theo.

“Đắc Kỷ! Đi theo ta! Những người còn lại đối phó ba tên kia!”

Tây Môn Hạo nói một tiếng liền chạy theo Đại Cẩu, Đắc Kỷ theo sát phía sau.

“Móa! Ta làm sao bây giờ?”

Cơ Vô Bệnh là võ giả Thoát Thai tầng một, mất đi Đại Cẩu thì ngay cả con chó cũng không bằng.

“Ngươi có ta đây!”

Một thanh âm nhạt nhẽo bỗng nhiên vang lên.

Cơ Vô Bệnh quay đầu lại thì thấy lão quỷ, thở nhẹ ra một hơi.

“Cái kia! Quỷ thúc, cảm ơn!”

Lão quỷ đè cái mũ rộng vành xuống, xách vai Cơ Vô Bệnh vào ven đường mà xem náo nhiệt.

Tây Môn Hạo và Đắc Kỷ theo sát Tật Phong lang, rất nhanh liền thoát ra khỏi đám đông, mà sau lưng tiếng đánh nhau ầm ĩ, hiển nhiên ba tên kia cũng là sát thủ.

“Ngao ô!”

Tật Phong lang bỗng nhiên ngừng lại, kêu một tiếng về phía trước.

Tây Môn Hạo tập trung nhìn nhưng vẫn không phát hiện tung tích của tên sát thủ. Nhưng lại thấy máu tươi nhỏ tí tách trên không trung.

“Trời ạ! Lại là thuật ẩn thân! Đắc Kỷ, định trụ hắn!” Hắn chỉ tay vào chỗ máu tươi đang chảy mà hô.

“Chủ nhân, đã vượt khỏi phạm vi công kích.” Đắc Kỷ bất đắc dĩ nói.

Tây Môn Hạo sững sờ, rồi chợt bắn một viên về phía tên sát thủ.

“Ầm!” Một tiếng súng vang lên.

Đáng tiếc là đối phương đã ẩn thân, chỉ nhìn thấy viên đạn bay tới nhưng vẫn trúng vào đùi tên sát thủ.

“Ách!”

Tên sát thủ kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó hiện nguyên hình, lăn vài vòng trên mặt đất rồi tiếp tục chạy trốn.

“Wow! Còn có thể trốn à?”

Tây Môn Hạo nhếch miệng cười, cầm Nguyên lực súng lục, bóp cò súng.

“Phanh phanh phanh!”

Ba tiếng súng vang lên, tất cả đều nhắm ngay lưng tên sát thủ.

“Phốc!” Tên sát thủ phun ra ngụm máu rồi ngã trên mặt đất, bất tỉnh.

“Hừ! Thần khí của Hạo gia, Đoán Thần kỳ trở xuống đừng mong chịu nổi!”

Tây Môn Hạo bước đến đạp đối phương một cái, lật ngửa hắn lại, lột miếng vải đen che mặt xuống.

“Wow! Là một cô nương xinh đẹp!”

Đây là một nữ tử xinh đẹp, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng mang theo một tia máu, mặc dù còn thở nhưng đã lâm vào hôn mê.

Đoán Thần kỳ quả nhiên lợi hại, mặc dù trúng nhiều đạn như vậy nhưng vẫn không thể lấy mạng đối phương được.

“Chủ nhân, nàng còn sống, ta giết nàng.”

Đắc Kỷ nói xong, liền muốn ra tay.

“Đắc Kỷ, sát tâm đừng nặng như vậy! Người sống dù gì cũng tốt hơn người chết! Đại Cẩu, mang nàng về!”

Tây Môn Hạo nói xong liền kéo Đắc Kỷ theo hướng cũ trở về.

Tật Phong lang có chút u oán nhìn Tây Môn Hạo, rồi để tù nhân trên lưng mà chạy về.

Lúc này, cuộc chiến bên phía Triệu Vân Long cũng đã kết thúc, một tên bị giết, hai tên chạy thoát.

“Đại điện hạ! Thuộc hạ bất tài, để hai tên chạy thoát!” Triệu Vân Long xấu hổ nói ra.

Tây Môn Hạo nhìn Triệu Vân Long và hai huynh đệ Hùng gia đang cúi đầu bên cạnh, thở dài nói:

“Xem ra phụ thân ngươi nói đúng, ra chiến trường thì được chứ chiến đấu loại này...Thôi các ngươi ở lại coi chừng thi thể, chờ quân thủ thành tới, ta trước tiên mang tù binh về.”

Nói xong liền hướng về phía Lưu Thắng, lão quỷ cùng Cơ Vô Mệnh ra dấu trở về, rồi lệnh cho Tật Phong lang chở tù binh về Hàn Mai tiểu trúc.

Triệu Vân Long cực kỳ xấu hổ, nhìn về phía tên tù binh kia, nhớ lại tiếng thở dài của Tây Môn Hạo thì trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Mà ngay lúc này, Hô Duyên Đạt cũng đã dẫn quân thủ thành chạy tới, tại địa bàn quản lý của hắn xảy ra chuyện động trời này thì dù có đi khập khiễng cũng phải chạy tới.

Thế nhưng sau khi thấy Triệu Vân Long, hắn liền không thể giữ được bình tĩnh.

“Mịa nó! Triệu Vân Long! Đại hoàng tử có sao không?”

Triệu Vân Long nhìn thấy quân thủ thành do Hô Duyên Đạt dẫn đầu chậm chạp chạy tới, đưa tay chỉ thi thể trên mặt đất,nó:

“Hắn cùng hai tên khác dám ngang nhiên ám sát Đại hoàng tử, khu vực này do ngươi quản lý mà để xảy ra chuyện này. Tốt nhất nên có câu giải thích hợp lý, chuyện còn lại do ngươi giải quyết! Hùng đại, Hùng nhị theo ta trở về Hàn Mai tiểu trúc!”

Nói xong dẫn hai tên này chạy nhanh về.

Sắc mặt của Hô Duyên Đạt cực kỳ khó coi. Đại hoàng tử bị ám sát trên địa bàn của mình, thật muốn mạng của hắn! Mà khi chứng kiến thủ đoạn của đối phương, hắn không khỏi phát lạnh toàn thân.

“Người đâu! Điều tra thân phận tên này và tìm ra danh tính những tên còn lại!”

“Vâng! Đô Thống đại nhân!”

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch