Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng

Chương 97: Bắt đầu đào hố đi!

Chương 97: Bắt đầu đào hố đi!




Thiết Mộc Lan thấy Tây Môn Hạo lại ngây người, một người kiến thức rộng rãi như nàng làm sao lại không rõ?

Thế nhưng đối mặt với Đại Hoàng Tử thỉnh thoảng để cho người ta khiếp sợ trong khoảng thời gian này, nàng lại càng tò mò nhiều hơn.

"Tiểu đệ đệ, nếu có thời gian, có thể đi cứ điểm đại doanh tìm ta, tỷ tỷ đối với ngươi rất hiếu kỳ."

Nói xong, liền hướng về phía cửa chính phòng đấu giá mà đi.

Lúc đi tới cửa, bỗng nhiên quay người nhìn về phía Thẩm Quý:

"Một lúc nữa đem nô lệ mà ta mua đưa đến cứ điểm, pháo hôi đoàn của ta đang chờ lấy người."

"Vâng! Đại nguyên soái đi thong thả!"

Thẩm Quý khom lưng cúi đầu, gương mặt rất khiêm tốn.

Thiết Mộc Lan, có thể nói là trưởng quan cao nhất nơi này, người ta là đại nguyên soái tay cầm binh quyền! Ngay cả hoàng tử cũng phải lễ nhượng ba phần.

"Đại nguyên soái đi thong thả!"

Tây Môn Vũ cũng ôm quyền, mặc dù đối phương không để ý mình chút nào.

Nhưng hắn cũng là thủ hạ tướng quân của đối phương, dĩ nhiên biết Thiết nương tử này có tính tình gì.

Thế nhưng ,hắn cũng cực kỳ đố kỵ! Đố kỵ đối phương cười nói với Tây Môn Hạo. Khiến cho hắn cảm giác mình không bằng đối phương.

"Hừ! Đại ca, ngươi cho rằng mình mua một ít nô lệ là có thể chống lại nhị ca sao? Nói thật cho ngươi biết, vài ngày trước, hắn đã mua rất nhiều nô lệ. Ngươi cùng hắn, thật không có cách nào so sánh được!"

Tây Môn Vũ khinh bỉ nhìn lướt qua Tây Môn Hạo, liền dẫn thuộc hạ của mình rời đi.

Tây Môn Hạo nhìn bóng lưng Tây Môn Vũ, bỗng nhiên cười nói:

"Cám ơn tam đệ đã nhắc nhở, đại ca chúc ngươi sớm ngày ấp trứng nở ra Phi Long! Cưỡi nó đi giết thú nhân! Hai ngàn năm trăm nguyên thạch… Xì xì… Có khả năng mua được mười nô lệ a."

Tây Môn Vũ sững sờ, thế nhưng hắn chỉ biết chiến đấu, hắn cũng không có nghĩ nhiều.

"Đại ca, ta cũng chúc ngươi may mắn, hy vọng ngươi không bị nhị ca giết."

Nói xong, liền ôm quyền, trực tiếp đi lên đài cao.

Cất kỹ trứng Phi Long xong liền dẫn thủ hạ đi ra đằng sau tính tiền.

Trong nhất thời, phòng đấu giá liền an tĩnh lại, không nghĩ tới hai hoàng tử gặp mặt, lại dùng phương thức đầy mùi thuốc súng như này để kết thúc,.

Kỳ thật, mọi người càng tò mò hơn chính là vị Đại hoàng tử này, không chỉ dùng khoản nguyên thạch lớn để mua hai mươi nô lệ, không những thế còn đoạt thức ăn từ trong miệng của Thiết nương tử, đã vậy còn gọi đối phương là “Đại tỷ tỷ” .

Càng không thể tưởng tượng được, nổi danh là Mẫu Dạ Xoa, thế nhưng hiết Mộc Lan lại không có tức giận, còn mời đối phương đi đại doanh của mình làm khách.

Trong lúc nhất thời, mọi người liền suy đoán lung tung, suy nghĩ gì đều có.

Tây Môn Hạo dĩ nhiên hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, nếu như sau khi đi vào Đông Lẫm thành, mình yên lặng dưỡng bệnh, đoán chừng Thiết Mộc Lan kia căn bản sẽ không thèm nhìn mình, dù chỉ là một cái.

Nói cách khác, mình đã bắt đầu được một ít văn võ đại thần coi trọng.

"Các vị! Hôm nay đấu giá hội kết thúc! Quý khách mua được nô lệ có thể đi về phía sau giao dịch, hoan nghênh lần sau quay trở lại!"

Thẩm Quý tuyên bố hội đấu giá kết thúc, sau đó mang theo tên nam tử chủ trì đi tới bên người Tây Môn Hạo.

Tên sát thần này hôm qua mới mang theo một đội Nhật Thiên thiết kỵ ở khu Thành Đông diệt dong binh đoàn Khuê Lang, hôm nay liền chạy đến nơi này, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

"Hoàng tử điện hạ, hiện tại ngài muốn mang những nô lệ kia đi sao?" Thẩm Quý ở bên người Tây Môn Hạo cung kính nói.

Tây Môn Hạo nhìn đám khách quý lục tục rời đi, lại trực tiếp ngồi xuống.

"Không vội , chờ người khác đều đi, đem người mang đến để bản hoàng tử nhìn một chút."

Nói xong, liền lấy ra súng lục nguyên thạch, xoay xoay trên tay.

Thẩm Quý sau khi thấy súng lục ánh mắt liền sáng lên, chuyện Đại Hoàng Tử có một cái ám khí rất lợi hại đã sớm truyền ra ngoài.

"Đồ tốt a! Không biết điện hạ còn có loại ám khí này hay không? Tại hạ nguyện ý ra giá cao để mua."

Động tác của Tây Môn Hạo dừng lại, liếc tròng mắt đang sáng lên của Thẩm Quý, cười nói:

"Biết đây là cái gì ư? Thần khí! Là thần khí Thần tiên cho! Là vật có một không hai của Thiên Kình đại lục! Ngươi là một kẻ phàm nhân, sao có thể có được?"

Nụ cười trên mặt Thẩm Quý trong nháy mắt dừng lại, trong lòng thầm mắng:

"Giả trang cái gì chứ? Thần khí? Ta thần ngươi một mặt nước bọt! Nếu không phải xem ngươi là Đại hoàng tử, lão tử liền mặc xác ngươi."

"Làm sao? Thẩm lão bản còn có việc?" Tây Môn Hạo hỏi.

"A? Không có.. không có ...tại hạ liền đi sắp xếp những nô lệ kia cho Đại điện hạ."

Nói xong, hắn liền quay người vội vã rời đi.

Tây Môn Hạo nhìn phòng đấu giá trống rỗng, chợt thấy Cơ Vô Bệnh đang cùng Đại Cẩu đi tới, lông mày nhíu lại, cười.

"Tiểu Cơ, làm xong chưa?"

"Điện hạ, những nguyên thạch kia đã tiêu hết sạch, ta còn bỏ ra thêm một trăm nguyên thạch."

Cơ Vô Bệnh cũng không có phàn nàn, bởi vì một trăm nguyên thạch đối với thiếu chủ một trong tám đại môn mà nói, không tính là cái gì.

"Ha ha... Nghĩ không ra ngươi còn có tích trữ. Ngươi có nhiều nguyên thạch? Toàn bộ cho ta vay đi, ta trả cho ngươi tiền lãi." Tây Môn Hạo cười nói.

Cơ Vô Bệnh ngay lập tức che chiếc nhẫn lại, tiền lãi? Tiền vốn đều sẽ không trả lại! Cái gia hỏa vô sỉ này, hắn làm sao còn không rõ.

"Móa! Xem như ta đã dọa được ngươi nha! Tốt1 Đi ra bên ngoài bảo Vân Long dẫn người vào đi, Hạo gia muốn bắt đầu trang bức!"

Tây Môn Hạo nói xong, trực tiếp ngồi tựa lưng vào ghế, vuốt vuốt súng lục nguyên thạch trong tay.

"Hắc hắc! Tuân mệnh, ta thích xem điện hạ trang bức."

Tên đồng lõa Cơ Vô Bệnh này cười cười, sau đó liền dẫnTật Phong Lang rời đi.

"Điện hạ, ngươi thật muốn làm thế sao?"

Lão quỷ dĩ nhiên hiểu rõ ý của Tây Môn Hạo, hôm nay mình tới đây chính là làm chỗ dựa cho đối phương.

Ai ngờ Tây Môn Hạo nghiêm sắc mặt, nghiêm nghị nói:

"Thiên hạ bách tính Khánh quốc đều là con dân Khánh quốc! Sao có thể cho phép đám người ác này mua bán! Ta làm hoàng tử Khánh quốc, phải cứu giúp bách tính!"

"Phốc!"

Lão quỷ suýt chút liền phun ra một ngụm máu tươi, hắn đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng cũng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như này.

Thời gian không lâu sau, Thẩm Quý dẫn võ sĩ áp giải hai mươi tên nô lệ nam nữ đi tới, ở bên người còn bị xiềng xích khóa lại..

"Đi! Đều đứng vững lại, để cho hoàng tử điện hạ nhìn một chút!"

Thẩm Quý tự mình đem những nô lệ kia xếp thành một hàng.

Tây Môn Hạo dứt khoát đem cái ghế kéo tới, hai chân bắt chéo, nhìn hai mươi tên nô lệ được mình mua xuống, hai mắt không khỏi tỏa ra ánh sáng.

Mười hai nam và tám nữ, đẳng cấp từ Thoát Thai kỳ tám tầng đến Ngưng Khí hậu kỳ!

Đều còn rất trẻ, nói rõ rất có tiềm lực, mà từng cái nhìn tới đều là hàng mới, còn chưa có bị tra tấn giống như những nô lệ bên ngoài kia.

"Đại điện hạ ,ngài có hài lòng hay không?" Thẩm Quý cười nói.

"Ừm... Không tệ."

Tây Môn Hạo gật nhẹ đầu.

Thẩm Quý nụ cười trên mặt càng hiện rõ, lấy ra một tờ giấy đưa tới trước mặt Tây Môn Hạo:

"Đại điện hạ, đám nô lệ này tổng cộng là năm nghìn năm trăm nguyên thạch, bởi vì tên quỷ tộc kia bị tràn giá, liền giảm giá cho ngài, năm ngàn nguyên thạch, ngài thấy thế nào?"

"Lấy ra ta nhìn một chút."

Tây Môn Hạo đoạt lấy tờ hóa đơn, phía trên này có hai mươi cái số hiệu nô lệ cùng với giá cả cuối cùng, tổng cộng vừa vặn năm nghìn năm trăm.

Kỳ thật đám nô lệ này, cũng là do tên quỷ tộc kia cùng với ba cái Ngưng Khí hậu kỳ, không thì cũng sẽ không tốn nhiều nguyên thạch như vậy.

Đương nhiên, còn do chính là hắn tăng giá quá cao, người ta tăng mười hay hai mươi, hắn thì trực tiếp kêu giá năm mươi, một trăm.

Có thể nói, đám nô lệ này cơ hồ đều tràn giá!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch