Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống

Chương 615: Một Cước Quỷ Dị

Chương 614: Một Cước Quỷ Dị

Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Tề Quân Vương đã chết bên trong Động Thiên.

Thanh Minh Cổ Chung nhất thời cảm giác được liên hệ giữa chính mình và Tề Quân Vương đã gián đoạn. Lay động càng thêm kịch liệt, khí linh của tuyệt phẩm Đạo khí có chỉ số thông minh không thấp, lúc này càng muốn phải thoát khỏi nơi đây.

-Muốn chạy ư?

Lâm Phàm liên tục cười lạnh, bắt buộc phải có Thanh Minh Cổ Chung, làm sao để ngươi chạy trốn. Một bàn tay khổng lồ, che kín bầu trời, phóng tới Thanh Minh Cổ Chung. Thanh Minh Cổ Chung biết mình không phải đối thủ của tên Nhân tộc kia, bởi vậy cũng chỉ một lòng chạy trốn.

-Tuyệt phẩm Đạo khí ta, chỉ kém một bước là có thể trở thành chí bảo, ngươi không thể phá hủy ta, ta có cơ duyên của mình.

Khí linh trong Thanh Minh Cổ Chung rống lên, từng tiếng chuông phá vỡ hư không, có ý trốn vào hư không.

-Cơ duyên của ngươi là theo chân ta.

Lâm Phàm làm sao có để nó chạy mất, bảo bối tốt như vậy, rất thưa thớt a. Bảo bối công kích linh hồn, nếu như thăng đến cảnh giới nhất định thì cực kỳ cường hãn.

-Tại sao lại như vậy, Thanh Minh Cổ Chung đã thoát ly khống chế, chẳng lẽ Tề Quân Vương đã chết?

Chấn Quân Vương nhìn một màn trước mắt, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

-Muốn đoạt Thanh Minh Cổ Chung, nằm mơ đi.

Chấn Quân Vương không nghĩ nhiều, hai tay lập tức hành động, hư không chấn động. Từng tầng từng tầng hư không không ngừng gia cố, ngăn trở đường đi của Lâm Phàm, cho hắn không bắt được Thanh Minh Cổ Chung.

-Tà Minh Điện Chủ, Hồ Hoàng, các ngươi còn muốn nhìn đến khi nào.

Chấn Quân Vương nổi giận gầm lên, hai người này, thật sự quá ghê tởm. Tà Minh Điện Chủ và Hồ Hoàng liếc mắt nhìn nhau, sau đó lẫn nhau gật đầu. Thân hình đột nhiên lấp loé, phương hướng của hai không phải hướng Lâm Phàm, mà là Thanh Minh Cổ Chung đang trốn vào hư không.

-Tà Minh Điện Chủ, Hồ Hoàng, các ngươi sẽ chết không được tử tế.

Chấn Quân Vương thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, hắn không nghĩ đến hai người này lại tham lam bảo bối của Cổ Tộc.

-Ha ha, Chấn Quân Vương ngươi ngăn cản hắn cho chúng ta đi.

Đối với Tà Minh Điện Chủ cùng Hồ Hoàng mà nói, thực lực của tên Nhân tộc Đại Đế kia chỉ hơi mạnh một chút, không nhất định có thể đánh bại hai người bọn họ. Bất quá, nếu như cướp đoạt chí bảo công kích linh hồn kia, vậy xem là kiếm bộn rồi. Cái tuyệt phẩm Đạo khí này, không phải Cổ Tộc có khả năng luyện chế ra được. Hiện giờ, tình hình trận chiến, sớm làm tất cả mọi người Võ Đế Tông trợn mắt hốc mồm. Bọn họ không nghĩ đến Nhân tộc Đại Đế lại mạnh như vậy, lấy một địch bốn, không rơi xuống hạ phong.

-Tiểu tử này đến cùng gặp cơ duyên gì, thực lực lại cường đại như thế?

Vân Tông chủ kinh ngạc tự hỏi.

Tốc độ tiến bộ của hắn thật sự quá nhanh. Mới ba năm không gặp, đã cường đại như thế, nếu như cho hắn thêm một chút thời gian nữa, không biết còn cường đại đến mức nào. Bất quá chuyện này cũng tốt, Lâm Phàm càng mạnh mẽ, đối với Đại Thiên tộc càng có lợi. Người của Võ Đế Tông, ngừng thở, nhìn không chớp mắt, tình huống trước mặt để bọn họ kích động.

Tám lão Thần Thiên Vị tầng mười đang giết ngàn vạn Cổ Tộc đến người ngã ngựa đổ, hoàn toàn nghiền ép. Đại quân Cổ Tộc đối với tám cái lão đầu, như kiến dưới chân, một cước xuống, là chết một đám lớn. Chấn Quân Vương đã bỏ chạy, dù có cứu viện chạy đến, cũng không cứu được nửa.

...

-Mẹ kiếp, các ngươi muốn cướp bảo bối của bản Đế ư.

Lâm Phàm thấy hai người này, chạy đến chỗ Thanh Minh Cổ Chung. Lập tức nổi giận, nếu như để bọn họ cướpđi, tiểu gia chẳng phải làm không công hay sao.

Ầm ầm!

Vừa lúc đó, một tiếng nổ truyền đến, Lâm Phàm phóng tầm mắt nhìn, lập tức nở nụ cười. Thiên địa xung quanh sớm đã bị tám lão đầu phong tỏa. Thanh Minh Cổ Chung tuy mạnh mẽ, nhưng muốn phá tan cầm cố do cường giả Vĩnh Hằng Thần Vị bày ra vẫn còn kém một chút. Bởi vậy, Lâm Phàm cũng không quan tâm hai người kia nữa, mà nhìn về phía Chấn Quân Vương.

-Nhân tộc Đại Đế, lần này xem như Cổ Tộc ta nhận thua, kết thúc ở đây có được hay không?

Chấn Quân Vương lên tiếng hỏi.

-Đến lúc này rồi, ngươi nói có được hay không?

Lâm Phàm nở nụ cười, Chấn Quân Vương chẳng lẽ ngốc thật. Nói đến là đến, nói đi là đi, đây hoàn toàn không để mình ở trong mắt mà.

-Ngươi đừng càn rỡ, Cổ Tộc không phải dễ trêu đâu.

Chấn Quân Vương nổi giận, hắn chịu thua không phải sợ Lâm Phàm, mà vì Thanh Minh Cổ Chung dù là tuyệt phẩm Đạo khí. Thế nhưng trong cổ tộc, được xem như chí bảo trân quý, nếu bị Tà Minh Điện Chủ và Hồ Hoàng cướp lấy, thật sự thiệt thòi lớn.

-Ha ha, bản Đế thích nhất là trêu chọc Cổ Tộc, đến đây đi để ta xem Cổ Tộc không dễ trêu ở chổ nào.

Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

-Ngươi...

Trong mắt Chấn Quân Vương lập loè hung lệ.

-Ngươi là thá cái gì? Nói phí lời với ngươi đủ rồi. Để ta nhìn xem ngươi có bản lãnh gì? Ngon thì nhào vô.

Lâm Phàm không nói thêm gì, trong nháy mắt liền ra tay.

-Đáng ghét.

Chấn Quân Vương nổi giận gầm lên, đấm ra một quyền, hắn muốn một quyền oanh tên khốn nạn trước mắt thành mảnh vỡ. Cú đấm này ẩn chưa hung uy tuyệt thế, phảng phất như một vị Thượng cổ Cổ Tộc tức giận gào thét.

-Thiêu đốt đi, sức mạnh của ta!

Chấn Quân Vương biết tên Nhân tộc này có thực lực cực mạnh. Không dám khinh thường, trực tiếp thiêu đốt vô tận Thánh Dương Đan. Trong chớp mắt, một cỗ sức mạnh cuồng bạo đột nhiên từ trên người hắn bạo phát ra. Lâm Phàm nhìn Chấn Quân Vương thiêu đốt mấy ngàn vạn Thánh Dương Đan. Trong mắt lộ vẻ vui mừng, gặp đại gia rồi, tên Chấn Quân Vương kia thật sự mỏ vàng nha. Thân thể mình có cường độ của cường giả Thiên Vị Thần tầng tám Thiên Địa Thần Đan. Nhìn cú đấm này tuy mạnh mẽ, nhưng Lâm Phàm chắc chắn có thể đỡ được.

Vừa lúc đó, Lâm Phàm đột nhiên phát hiện, hư không sau lưng có chấn động nhẹ. Lập tức có một cỗ khí tức kinh khủng từ trong đó thẩm thấu ra.

-Mẹ kiếp, tên này chơi đểu.

Lâm Phàm hơi nhướng mày, đồng thời nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn của Chấn Quân Vương. Đột nhiên một cái đấu chiến thần tiển đâm thủng hư không, xuất hiện sau lưng Lâm Phàm. Lúc này Lâm Phàm mới phát hiện ra, số Thánh Dương Đan mà Chấn Quân Vương vừa mới thiêu đốt không phải gia trì trên thân hắn, mà gia trì trên bảo bối này. Mấy ngàn vạn Thánh Dương Đan thiêu đốt, để bảo bối này hoàn toàn cuồng bạo.

-Không nghĩ đến này Đấu Chiến Thần Tiển cũng là tuyệt phẩm Đạo khí.

Lâm Phàm mừng rỡ trong lòng, bất quá nếu như bị Đấu chiến thần tiển cuồng bạo này đâm trúng, dù là cơ thể chính mình, không nhất định có thể đỡ được. Lâm Phàm xoay người, một quyền đánh vào mũi nhọn của Thần Tiển. Một cỗ sức mạnh cuồng bạo bạo phát ra.

Dưới một quyền này, Đấu chiến thần tiển đột nhiên đung đưa, bạo phát sức mạnh cường hãn hơn.

-Ta nuốt!

Phía sau Lâm Phàm, hình bóng của Côn Bằng thoáng hiện, miệng mở lớn. Không chút do dự nuốt Đấu Chiến Thần Tiển vào bụng.

-Nhân tộc Đại Đế, ngươi dám nuốt bảo bối của ta, ngươi tự tìm đường chết.

Chấn Quân Vương nổi giận, điều khiển Thần Tiển, chém giết tất cả. Nhưng ngay lúc đó, sắc mặt hắn đại biến, hắn phát hiện, Đấu Chiến Thần Tiển bị cái gì đó chế trụ, căn bản không thể động đậy được.

-Súc sinh, ngươi đã làm gì?

Chấn Quân Vương giận dữ hỏi. Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, đấm ra một quyền, một cước đá ra.

-Hắc Hổ Đào Tâm.

-Hủy Diệt Chi Cước.

Một đôi nắm đấm to lớn, đột nhiên xuất hiện trước mặt Chấn Quân Vương.

-Ngươi muốn chết.

Chấn Quân Vương vỗ ra một chưởng, đánh vỡ nắm đấm từ hư không. Vừa lúc đó, một con cái chân khổng lồ, theo một đường quỷ dị, hướng về hán của hắn đá tới.

-Thôi chết mịa em rồi các chế ơi?

Ầm!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch