Lâm Phàm biết tứ đại tà thuật của mình diệu dụng vô cùng, vô cùng kinh khủng. Đặc biệt là Xoay Chuyển Càn Khôn cùng Hủy Diệt Chi Cước, càng khủng bố hơn. Thậm chí, theo Lâm Phàm chúng nó đã không phải còn là công pháp tầm thường. Chấn Quân Vương sau khi né được tất cả công kích của Lâm Phàm, định điên cuồng cười một tiếng. Nhưng trong chớp mắt, hắn cảm giác lông tơ mình đột nhiên dựng hết cả lên. Như có một cỗ sức mạnh kinh khủng đang hướng về mình.
Trong chớp mắt, phong vân biến sắc, trời long đất lở. Đối với Chấn Quân Vương, thì toàn bộ thế giới dường như bể nát. Một luồng cảm giác ưu thương bao phủ trong lòng, không cách nào tự kiềm chế được.
-Cái cảm giác này...
-Cái cảm giác này...
-A!
Mặc kệ thực lực Chấn Quân Vương mạnh mẽ bao nhiêu, thế nhưng vào lúc này, cũng rống lên một tiếng tê tâm liệt phế. Tiếng kêu thảm thiết vô cùng, ẩn chứa trong đó vô cùng bi ai.
Đau!
Vô cùng đau!
Chấn Quân Vương hai mắt đảo lia lịa, hai tay bưng lấy đũng quần.
-Làm sao có khả năng, nơi này của bản Vương đã sớm tu luyện đến kim cương bất hoại, sao còn đau như vậy.
Chấn Quân Vương không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ, bởi vì... loại cảm giác đau đớn này thật sự không cách nào nhịn được a.
Lâm Phàm nhìn dáng dấp của hắn, cười nhạt một tiếng. Tình cảnh thế này, hắn đã xem rất nhiều rất nhiều lần, tuy sớm thành thói quen. Nhưng khi thấy hình dạng của Chấn Quân Vương hôm nay, Lâm Phàm không khỏi nở nụ cười.
-Chấn Quân Vương, cảm giác làm sao? Còn cảm giác hay không?
Lâm Phàm lạnh nhạt hỏi.
-Ngươi đến cùng đã làm gì với ta?
Chấn Quân Vương thân là Cổ Tộc, tuy không cảm thấy đau đớn, thế nhưng vào lúc này, hắn lại phát hiện. Từng luồng từng luồng cảm giác đau đớn, như sóng dữ mãnh liệt, sóng sau mãnh liệt hơn sóng trước.
-Rất rõ ràng, ta chỉ đá đũng quần ngươi một cước thôi.
Lâm Phàm cười một tiếng, đối thủ đã mất sức chiến đấu. Chỉ còn Tà Minh Điện Chủ cùng Hồ Hoàng, hai người này, họ đang đấu với Thanh Minh Cổ Chung. Hai người kia ai cũng không muốn đối phương đến gần Cổ chung, bởi vậy trong từng chiêu thức, ẩn chứa sát cơ vô hạn.
-Đê tiện, vô liêm sỉ!
Chấn Quân Vương cảm giác nước mắt mình sắp chảy xuống. Đường đường là Cổ Tộc đỉnh thiên lập địa, lại chảy nước mắt. Nhưng bây giờ, hắn thật sự rất đau, rất đau. Đau đến sắp không chịu được. Từng trận từng trận ưu thương truyền vào đầu. Pháp lực đang nổ lực vận chuyển, nhằm ngăn chặn loại cảm giác đau đớn này, tuy nhiên lại không có tác dụng nào. Theo cảm giác đau đớn càng ngày càng lớn, Chấn Quân Vương không cách nào nhịn được. Hai tay bưng đũng quần, lăn lộn dưới đất, trên đầu tóc đen nhánh kia, có từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu ào ào chảy ra.
-Nhân tộc Đại Đế, ngươi chết không được tử tế a.
Chuyện như vậy, Chấn Quân Vương chưa bao giờ gặp phải, cũng chưa bao giờ có cường giả nào, ra chiêu đê tiện như thế. Ai lại ngờ tên Nhân tộc Đại Đế kia, lại sử dụng loại chiêu thức đê tiện này lô hỏa thuần thanh như vậy.
-Chuyện gì xảy ra? Chấn Quân Vương sao lại nằm trên đất hét thảm?
-Không biết a, vừa rồi trong hư không có một cái cẳng chân đột nhiên xuất hiện, sau đó Chấn Quân Vương đã trở thành như vậy.
-Cái này nhất định tuyệt chiêu của Nhân tộc đại đế, không nghĩ đến chỉ dụng một chiêu đã có thể đánh bại Chấn Quân Vương, thật sự đáng sợ.
-Ồ, còn Tà Minh Điện Chủ cùng Hồ Hoàng vẫn còn đang tranh cướp bảo bối kìa, Nhân tộc Đại Đế sao không ngăn họ lại.
-Gấp cái gì, không thấy ngài đang rất bình tĩnh sao? Nhất định sẽ trừng trị bọn họ.
-Có đạo lý.
...
Vân Tông chủ có chút lúng túng, một cước vừa rồi hắn nhìn rất rõ ràng. Chấn Quân Vương chính bị một cước này đá vào lão nhị. Càng để Vân Tông chủ có chút không nghĩ ra là. Cường giả giống Chấn Quân Vương, thân thể sớm tu luyện đến cảnh giới nhất định, làm sao có khả năng bị đau như vậy? Chẳng lẽ một cước vừa rồi có huyền cơ. Tông chủ Võ Đế Tông, Võ Hà, sắc mặt đỏ ửng, nội tâm kích động dị thường. Hắn không nghĩ đến, tình huống sẽ biến thành như vậy, ngàn vạn Cổ Tộc đại quân mênh mông như biển lại bị chém giết hơn nửa.
Uy Quân Vương chết!
Tề Quân Vương chết!
Bây giờ ngay cả Chấn Quân Vương cũng cách cái chết không xa.
Cho tới lúc này, Tà Minh Điện Chủ cùng Hồ Hoàng đã không phải vấn đề gì lớn nữa rồi. Thời điểm này, coi như không có Nhân tộc Đại Đế. Bọn họ cũng có thể chống đỡ được hai người kia, mặc dù không chắc có thể chém chết hai người. Thế nhưng đánh đuổi lại không thành vấn đề. Nhân tộc Đại Đế rốt cuộc là thiên kiêu bực nào, nhìn tuổi tác không lớn. Nhưng lại nắm giữ thực lực cỡ này, thật sự quá kinh khủng.
-Chấn Quân Vương à. Bây giờ cũng không còn sớm, ta nên tiễn ngươi lên đường rồi.
Lâm Phàm cười lạnh nói.
Chém Tề Quân Vương xong lấy được kinh nghiệm không ít. Nếu như chém thêm Chấn Quân Vương, kinh nghiệm có thể tăng hơn phân nửa. Tuyệt phẩm Đạo khí Đấu Chiến Thần Tiễn bên trong Động Thiên, đã được bọn bựa nhân trong kia phân chia xong. Bên trong tuyệt phẩm Đạo khí, ẩn chứa sức mạnh khổng lồ. Sau khi được phân chia, càng gia tăng sức mạnh Động Thiên. Đặc biệt là các loại bảo bối như Yêu Thành, Phi Thiên, càng mượn tuyệt phẩm Đạo khí, ngộ ra ít pháp tắc, đối với sự tiến cấp sau này có trợ giúp rất lớn.
-Súc sinh, ta không giết ngươi thề không làm Cổ tộc.
Chấn Quân Vương tức giận gầm thét, nhưng giờ khắc này hắn muốn cũng không thể động. Lâm Phàm lập tức cướp sạch mọi thứ trên người hắn. Một chiếc nhẫn trữ vật, Lâm Phàm mở ra xem, gật gật đầu hài lòng. Hơn một ức Thánh Dương Đan không tính quá ít, thêm vào Thánh Dương Đan của mình thì đã có hơn hai tỷ. Tuy nghe qua rất nhiều, nhưng mỗi lần cuồng bạo, đều phải tiêu hao một lượng lớn Thánh Dương Đan.
Chấn Quân Vương oán hận nhìn Lâm Phàm, gương mặt dữ tợn, khiến người nhìn đều lòng sinh sợ hãi.
-Tiểu súc sinh, ngươi muốn giết ta, ngươi cũng phải trả giá thật lớn. Bản Vương muốn ngươi mãi mãi không có chỗ ẩn thân, bản Vương muốn người bên cạnh ngươi, từng người từng người đều chết trước mặt ngươi, bản Vương nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi chết không tử không tế, huyết tế!
Vừa lúc đó, thân thể Chấn Quân Vương hiện ra một đạo hồng quang quỷ dị, máu tươi trong thất khiếu trào ra. Những giọt máu tươi này như có linh tính, không ngừng giãy dụa, hình thành một phù văn quỷ dị. Vân Tông chủ thấy cảnh này, sắc mặt kinh hãi.
-Lâm Phàm, cẩn thận đó, đó là huyết tế bí thuật của Chấn Quân Vương, nếu như bị máu tươi nhiễm lên. Từ nay về sau, mặc kệ trốn ở nơi nào, đều bị Cổ Tộc cảm ứng được.
-Ha ha, chậm, hết thảy đã chậm, tất cả các ngươi mọi người chôn cùng bản Vương. Chí Cao đại nhân sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Chấn Quân Vương cuồng tiếu, nụ cười vô cùng khủng bố. Tất cả mọi người thì sắc mặt đại biến, mặc kệ ẩn giấu ở đâu, đều sẽ bị Cổ Tộc phát hiện, có nghĩa là từ đây không còn chỗ trú thân. Bại lộ ở trước mặt Cổ Tộc, chẳng khác gì nắm chắc cái chết.
-Chết đến nơi, còn dám tác quái, cũng được. Hôm nay ta để ngươi biết ngươi cái gì mới là huyết tế, đối với bản Đế mà nói, nó có tác dụng cái rắm ấy.
Lâm Phàm sải bước ra, xuất hiện trước mặt Uy Quân Vương.