Lâm Phàm rất thất vọng với "Tiểu Thiên Vị Đan" đểu của thương hội Thiên Địa, rõ ràng là lừa đảo người ta, còn may là vẫn cấp cho bổn đại gia hai trăm vạn exp.
Lâm Phàm rất là không hài lòng với thực lực chỉ ở Tiên Thiên cấp sáu của mình. Hắn cho rằng người tràn ngập tình yêu và chính nghĩa như mình thì con đường sau này nhất định là ngập tràn sóng gió.
Không đến cảnh giới Đại Thiên Vị, Lâm Phàm cũng không dám nói mình là sứ giả của tình yêu và chính nghĩa.
Còn việc ăn đan dược xong lại trả cho đối phương một đống “chất bài tiết” to lù lù như vậy, tuyệt đối chỉ là hành vi vô ý.
Lâm Phàm cho rằng viên Bạo Huyết Đan kia nhất định là có độc, vừa ăn vào bụng đã đau quặn lên, không thể nín nổi.
Có điều cũng may là có chỗ để mình dùng tới “nó”.
. . . .
Lâm Phàm trở lại học viện Thiên Phủ thì giao cho mười lăm đệ tử của mình một bài tập về tập hợp tin tức, chính là đi tìm hiểu nơi ở của đệ tử tông môn hoặc chỗ bọn hắn hay lui tới.
Lâm Phàm chuẩn bị phát động hành động cứu vớt bọn hắn. Chuyện này vốn không có nửa xu quan hệ với Lâm Phàm, nhưng trời có đức hiếu sinh, nếu mình không cứu bọn họ thì còn ai làm nữa?
Mà đám học sinh này của mình, tuy học hành dốt nát nhưng hóng hớt lại siêng năng, rất nhanh đã chạy về báo cáo tình huống.
- Lão sư, đêm nay thập tam hoàng tử mời tất cả đệ tử tông môn tới dự tiệc tại Phất Nguyệt Lâu.
Đám học sinh nói ra tin tức mình tìm hiểu được cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm sửng sốt, hắn mới tới hoàng triều Đại Yến chưa bao lâu, quả thật không biết danh từ đầy ý thơ này có nghĩa gì.
Cuối cùng vẫn là do Tiêu Trạch có kiến thức rộng rãi giải thích một phen.
Phất Nguyệt Lâu này, nói văn nhã một chút chính là nơi văn nhân nhã sĩ làm thơ thưởng nhạc, nói chuyện gió trăng; nói thô bỉ một chút thì chính là một động “gà móng đỏ”.
Lâm Phàm vừa nghe, cũng kinh ngạc vạn phần, không ngờ những đệ tử tông môn lại đi tới nơi như thế. Nhưng nghĩ kỹ một chút, đệ tử tông môn quanh năm tu luyện trong tông, nơi đây lại có chênh lệch âm dương rất cao, sợ là không có mấy kẻ có thể thể hiện hoàn mỹ mị lực nam giới, phóng thích hàng ngàn hàng vạn con cháu.
Còn những nam đệ tử bởi vì vấn đề tướng mạo hoặc tu vi mà vô duyên kết bạn với một nửa khác, cũng chỉ có thể làm bạn cùng bàn tay phải, kết đạo lữ song tu với Ngũ muội.
Lần này có thể tới đây, hơn nữa có lão bản mời khách, đối với đám đệ tử tông môn, đây chính là thời gian phóng thích mình.
Lần này có hòn lửa nóng "Tiểu Thiên Vị Đan", đương nhiên tông môn sẽ không phái đệ tử tầm thường đến, chỉ là không biết đám “cao nhân” này có bị trầm mê trong âm dương hòa nhịp tại Phất Nguyệt Lâu hay không.
Buổi tối.
Chợ đêm trong hoàng triều Đại Yến đã sẵn sàng từ lâu, trên đường người tới kẻ lui tấp nập. Có lẽ chỉ khi về đêm tòa hoàng thành lịch sử lâu đời này mới có thể thể hiện ra toàn bộ huy hoàng của nó.
Vạn nhà đèn đuốc sáng trưng, giống như dùng ánh sáng tô thêm bên ngoài hoàng triều, tạo nên khung cảnh rực rỡ dưới bầu trời sao.
Lâm Phàm là một người kỹ tính, mặc dù hôm nay sẽ đi cứu vớt đám đệ tử tông môn, thế nhưng trang phục và đạo cụ xuất môn vẫn không thể tùy tiện được.
Lâm Phàm đã tranh thủ lúc nhàn rỗi đi mua một bộ y phục, mặc lên người cũng trở thành một công tử ca ngọc thụ lâm phong.
Đi tới cửa Phất Nguyệt Lâu, nhìn kiến trúc trước mặt, Lâm Phàm mỉm cười hài lòng. Quả thật không tệ, tường xanh ngói đỏ, xa hoa vô cùng.
Không hổ là “động gà móng đỏ” trong hoàng thành, chỉ riêng ngoại cảnh thôi đã khiến nhiều người muốn lùi về, bởi vì nơi xa hoa như thế tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên là tiêu phí trong đó sẽ rất đắt.
Lâm Phàm khẽ cười, ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ khí thế bất phàm mà bước tới. Cứ vào đã, chẳng phải hôm nay có người bao sao!
Thế nhưng khi Lâm Phàm vừa định bước qua cửa thì lại bị hai người chặn lại.
- Xin đưa ra thiệp mời nhập tiệc.
- Thiệp mời nhập tiệc?
Lâm Phàm sửng sốt, chuyện quái gì đây, vào động gà móng đỏ mà còn phải thiệp mời?
- Đêm nay chiêu đãi tông môn thiên hạ, người không phận sự không cho phép tiến vào, nếu như không có thiệp mời, xin hãy rời đi.
- Ta…
Lâm Phàm vốn muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, sau đó cười cười:
- Ta quên thiệp mời ở nhà, giờ về lấy vậy.
Lâm Phàm trở lại theo đường cũ, gãi gãi cằm, chưa biết nên làm thế nào với vấn đề thiệp mời. Hắn cũng nghĩ qua ẩn thân đi vào, nhưng lại sợ tu vi của mình còn quá thấp, chưa đạt cảnh giới bước đi không tiếng động, nếu bị cao thủ phát hiện ra thì lại hóa bi kịch.
Lâm Phàm chợt sáng hai mắt lên, nhìn thấy phía trước có một tiểu đệ của tông môn nào đó đang đứng xem đồ ở một quầy hàng, mà trong tay hắn chính là thiệp mời nhập tiệc.
Lâm Phàm thử quan sát kỹ một chút, tiểu đệ này còn khá nhỏ, chắc chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi. Nhỏ như vậy đã đi “động gà móng đỏ” thì còn thể thống gì? Không khí thối nát trong đó nhất định sẽ ảnh hưởng tới thể xác và tinh thần trẻ nhỏ. Một người tràn ngập tinh thần trọng nghĩa như chính mình sao lại có thể để chuyện như vậy xảy ra trước mắt?
Cứu vớt, bất kể như thế nào mình cũng phải cứu vớt tiểu đệ này.
Lâm Phàm giả vờ như vô tình gặp phải, tự nhiên tiến đến chào hỏi:
Tiểu đệ tử tông môn nghi hoặc nhìn Lâm Phàm, không biết người này là ai.
- Còn chưa thỉnh giáo tông môn.
Lâm Phàm tươi cười hỏi.
- Hỗn Nguyên Tông, Hoàng Tiểu Thuần.
Hoàng Tiểu Thuần cũng không đề phòng Lâm Phàm. Dù sao nơi này là hoàng thành, hơn nữa hắn còn không cảm nhận được chân nguyên dao động trên người đối phương, hẳn là người bình thường.
- Xin chào Hoàng huynh, ta vừa mới thấy ở đằng trước có một tảng đá phát ra ánh sáng, hơn nữa còn bao phủ trong hồng quang, ta thấy Hoàng huynh hẳn là người tông môn, kiến thức rộng rãi nên muốn mời Hoàng huynh đi hỗ trợ.
Lâm Phàm bịa ra một câu chuyện rất khó làm cho người ta tin tưởng, thế nhưng Hoàng Tiểu Thuần lại thật sự tin.
- Này, huynh đài, chúng ta không cần lớn tiếng tuyên dương, ta cùng ngươi đi xem thử.
Hoàng Tiểu Thuần lúc này rất vui vẻ trong lòng, tông chủ nói mình phúc duyên thâm hậu, lần này tới hoàng triều Đại Yến là để trải nghiệm một lần, ai ngờ vừa mới đặt chân tới đã gặp chuyện tốt như thế.
Sau đó Hoàng Tiểu Thuần đi theo Lâm Phàm vào một cái ngõ tối.
Qua mãi chín khúc cua mười tám lần đổi hướng, Lâm Phàm cũng không biết mình đã dẫn Hoàng Tiểu Thuần đến tận đâu. Thấy xung quanh đây không một bóng người, Lâm Phàm mới ngừng lại.
Nhìn Hoàng Tiểu Thuần, Lâm Phàm nhất thời sinh cảm giác áy náy, đây vẫn là một đứa trẻ a.
Thế nhưng mà vừa nghĩ, một đứa trẻ sao có thể đi tới chỗ thế kia? Đấy không phải làm ô nhiễm tâm hồn hắn sao?
Nghĩ thông suốt điểm này, Lâm Phàm cũng không do dự nữa, đây chính là làm việc tốt, là cứu người!
- Này, huynh đài, bảo bối ngươi nói đâu?
Hoàng Tiểu Thuần nhìn một vòng nhưng lại không thấy bảo bối gì.
- Ở chỗ này này.
- Đâu?
Hoàng Tiểu Thuần mới vừa quay đầu, chỉ thấy một vật gì đó màu hồng đang ập thẳng tới trán mình.
Bốp…
Một gạch vào đầu, lập tức mê muội.
Lâm Phàm nhặt lấy thiệp mời của Hoàng Tiểu Thuần, sau đó dùng "Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ" khiến Hoàng Tiểu Thuần cả người vô lực rồi mới dừng tay.
Sau đó, Lâm Phàm muốn bớt phiền toái, trực tiếp tìm một sợi dây thừng trói Hoàng Tiểu Thuần lại, kéo về cái nhà xí cách đó không xa.
Mà ngoài cửa nhà xí có một tấm ván gỗ, Lâm Phàm đem lật nó lại, ý bảo bên trong có người.
Làm xong tất cả chuyện này, Lâm Phàm phủi phủi tay, đi về hướng Phất Nguyệt Lâu.