Ở trên địa cầu trước kia, Lâm Phàm là một thiếu niên chính trực, chưa từng đi tới mấy chỗ như Lan Quế Phường hay Đông Quản bao giờ.
Hôm nay tiến vào Phất Nguyệt Lâu, cảnh tượng trước mắt rất có sức hấp dẫn với Lâm Phàm.
Từng làn hương thơm nồng nàn không ngừng bay tới, phía sau những chiếc cửa gỗ cổ kính chạm khắc hoa văn lớn, được che bớt đi bằng những tấm màn lụa mỏng màu hồng phấn có thể mơ hồ thấy những bóng hình thướt tha, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ nên mập lại mập, tư thế khác nhau, phong tình vạn chủng.
Đệ tử tông môn nào từng trải qua tình cảnh như thế, một số đệ tử quanh năm tu luyện trong tông càng là miệng đắng lưỡi khô. Cả đám đều muốn động nhưng lại e ngại những người khác còn chưa nhúc nhích, nếu làm người đầu tiên thì không tốt lắm, bởi vậy cứ nhìn nhau chờ người đi đầu, hoàn toàn là có sắc tâm mà không có sắc đảm.
Lâm Phàm nhìn quanh một hồi, mở rộng tầm mắt, cảm thấy người của hoàng triều Đại Yến thật biết hưởng thụ.
Đồng thời hắn cũng thầm cảm thán mình đoạt thiệp mời của Hoàng Tiểu Thuần là cực kỳ chính xác, bằng không tiểu đệ đó tiến vào còn không phải bị những muội tử như lang như hổ này nuốt sạch.
Tiểu sư đệ còn quá nhỏ, “tiểu điểu” chưa đủ lông đủ cánh, sợ là không chịu nổi a.
Lâm Phàm cũng không quên mục đích tới Phất Nguyệt Lâu của mình, chẳng qua hiện còn chưa rõ tình huống nơi đây nên hắn chưa tiện xuống tay.
Đi sâu vào bên trong, Lâm Phàm bắt đầu nhìn thấy một số “lão làng” đã chia riêng biệt ở từng gian phòng mà ôm lấy muội tử thiên kiều bá mị, tinh tế giao lưu.
Lướt qua một lượt, Lâm Phàm đại khái hiểu rõ, đệ tử đến Phất Nguyệt Lâu này hầu như đều có cảnh giới Tiên Thiên, tuổi lớn hơn một chút thì lên cảnh giới Nhập Thần, trong tông môn có lẽ chỉ là hàng thông thường, nhưng ở hoàng triều Đại Yến lại thành cao thủ trong cao thủ.
Con người có thất tình lục dục, người có tu vi cao hơn nữa cũng không bỏ hết được, càng không cần phải nói những đệ tử này.
Nhưng làm Lâm Phàm có chút thất vọng là nơi này lại không thấy đệ tử của Thánh Ma Tông.
- Thập tam hoàng tử đến!
Bỗng từ bên ngoài truyền vào tiếng hô vang.
Tuy Lâm Phàm mới tới hoàng triều Đại Yến chưa được bao lâu, nhưng cũng biết thập tam hoàng tử này là người có hy vọng kế vị ngôi hoàng đế nhất, có thủ đoạn, có thực lực.
Lúc này một nam tử phong thái như ngọc chậm rãi bước vào.
Nhập Thần cấp bốn.
Đây là thập tam hoàng tử của hoàng triều Đại Yến. Thập tam hoàng tử này vừa đến, người của các tông môn đều đứng dậy cung nghênh.
Dù sao tiền để vào đây giao lưu với các muội tử đều do người này bỏ, cho nên khách sáo bên ngoài vẫn cần làm.
Tuy nói hoàng triều Đại Yến không thể so sánh với các tông môn, nhưng người ta cuối cùng vẫn là một hoàng tử, hơn nữa còn là một hoàng tử rất biết cách làm việc.
Thập tam hoàng tử cầm quạt giấy trên tay, mặt tươi cười, lần lượt gật đầu chào hỏi.
- Các vị có thể nhận lời mời tới đây, bổn hoàng tử cảm thấy rất vinh hạnh. Nếu buổi chiêu đãi hôm nay có gì không chu đáo, kính xin mọi người rộng lòng bỏ qua.
Thập tam hoàng tử đứng trên đài, chắp tay nói.
- Nào có, thập tam hoàng tử thật quá tận tình.
- Đúng thế, ta từng nghe nói về Phất Nguyệt Lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội tiến vào, chuyến đi lần này quả nhiên không tệ.
Đám đệ tử tông môn chơi rất vui vẻ, nói chuyện tự nhiên là vô cùng khách khí.
- Tốt, các vị tận hứng là tốt rồi, bổn hoàng tử cũng không quấy rầy.
Thập tam hoàng tử rất thức thời nói, sau đó lại dặn dò thủ hạ vài câu rồi rời đi.
Lâm Phàm cũng không tiếp tục chú ý tới thập tam hoàng tử, hắn muốn tìm hiểu một chút tình huống xung quanh, nhìn xem những người dẫn đội tông môn tới đây đang ở nơi nào.
Lần này hoàng triều Đại Yến đấu giá "Tiểu Thiên Vị Đan" tự nhiên là làm cho các tông môn xuất động tới tranh đoạt. Đối với một số tông môn cường hãn, cảnh giới Tiểu Thiên Vị tuy chưa là cái gì, nhưng bọn họ lại rất hứng thú với "Tiểu Thiên Vị Đan".
Đan dược có thể khiến người ta lập tức tăng lên cảnh giới Tiểu Thiên Vị rốt cuộc gồm dược liệu gì mà có công hiệu bậc này, hơn nữa bọn họ cũng chưa từng nghe qua có loại thần đan này.
Con đường tu luyện đều phải tiến từng bước một, xưa nay chưa từng thấy có đường tắt.
Nếu "Tiểu Thiên Vị Đan" này đúng như tuyên truyền, vậy thật sự quá khủng bố. Bao nhiêu năm gian khổ tu luyện còn không tiến giai nhanh bằng một viên đan dược.
Lâm Phàm đi dạo một vòng trong Phất Nguyệt Lâu, giờ thì mỗi một gian phòng đều đã có người, hiển nhiên ngày hôm nay Phất Nguyệt Lâu đã được bao hết, mà đám đệ tử tông môn thiếu hơi lâu ngày làm sao còn để được phòng trống, hết chỗ là đương nhiên.
- Sư đệ bên ngoài nhìn lén lâu như vậy, sao không tiến vào ngồi một chút? Thiếp thân một mình cô đơn quá.
Ngay tại lúc Lâm Phàm dòm tới căn phòng cuối cùng, nhìn thấy được bên trong chỉ có một muội tử đang ngồi chống tay lên cằm, một mình uống rượu.
Lâm Phàm rùng mình một cái, giọng nói này thật là muốn câu mất hồn người, dục vọng cũng suýt nữa bị câu dẫn lên.
Nữ nhân này tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, tuy không nhìn rõ mặt, thế nhưng chỉ giọng nói thôi đã thiếu chút nữa khiến người ta mất khống chế rồi.
- Ta tìm lầm người, ta đi đây.
Lâm Phàm bị hù đến tim đập thình thịch, chính mình còn đang có nhiệm vụ trọng đại, làm gì có thời gian mà phong hoa tuyết nguyệt.
- Đã đến rồi thì tiến vào bồi thiếp thân uống một chén rượu rồi đi cũng không muộn.
Ngay tại lúc Lâm Phàm chuẩn bị cất bước bỏ chạy, cánh cửa gỗ kia đột nhiên mở ra, một tấm lụa mỏng màu hồng nhạt mang theo mùi hương làm người ta say mê quấn lên cổ tay Lâm Phàm.
Cái *&^%$, con mụ này có chút thực lực.
Lâm Phàm cả kinh, không ngờ cô ả này có thủ đoạn như vậy, ngay từ đầu còn tưởng là cô nương trong Phất Nguyệt Lâu, nhưng hiện xem ra không phải thế.
Lâm Phàm nhanh chóng nghĩ cách, nếu giờ bỏ chạy nhất định sẽ bị sinh nghi, sau đó làm gì cũng khó. Quên đi, sợ cái cóc khô, không phải chỉ là uống chén rượu sao, cũng không phải chưa từng uống qua.
- Ý, thì ra là tiểu sư đệ Hỗn Nguyên Tông a.
Lâm Phàm vừa tiến vào, hai mắt cũng tỏa sáng, sư tỷ này rất được, trước lồi sau lõm, phong tình vạn chủng, làn da trơn bóng như mỡ dê, nhất là đôi mắt kia, mị hoặc đến độ muốn câu dẫn cả tim hắn ra ngoài.
U Mạn Nhi nhẹ ngoắc ngón tay một cái, Lâm Phàm không tự chủ được mà ngồi xuống một bên, sau đó U Mạn Nhi giống như là thân rắn, uốn éo dựa lên người Lâm Phàm.
- Sư đệ, biết sư tỷ là ai chăng?
U Mạn Nhi cất tiếng, phả ra mùi hương thơm như lan, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn khẽ vân vê trên ngực Lâm Phàm
Lâm Phàm run rẩy cả người, loại cảm giác này thật là làm người ta chịu không nổi.
Lâm Phàm trộm liếc, thấy trên bàn có một tấm thẻ giống như tấm thẻ mình được phát khi đưa ra thiệp mời, là đại biểu cho người thuộc tông môn nào.
Mà tấm thẻ trên bàn này, mặt trên viết ba chữ: "Vạn Hoa Các."
Nhìn thấy ba chữ này, Lâm Phàm tê cả da đầu, cảm thấy không ổn. Vạn Hoa Các này Lâm Phàm cũng biết, thuộc ma môn, đệ tử trong đó toàn là các nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp. Thế nhưng nữ đệ tử Vạn Hoa Các lại tu luyện công pháp rất tà môn, ở lúc cá nước thân mật cùng nam tử sẽ hấp thu chân nguyên của nam tử.
Nữ đệ tử Vạn Hoa Các đều được bồi dưỡng từ nhỏ, luyện ra một thân mị thuật, đồng thời thủ đoạn khiêu khích người càng làm người ta khó có thể ngăn cản, rất ít nam tử có thể kháng cự.
Thậm chí không thiếu nam đệ tử các tông môn tình nguyện bị hút chút chân nguyên để được một lần vui vẻ với nữ đệ tử Vạn Hoa Các.
- Sư tỷ, tỷ thật đẹp.
Lâm Phàm hiện tại nhất định phải qua được cửa U Mạn Nhi, nhưng cô ả này là Nhập Thần cấp hai, mạnh hơn mình nhiều lắm, nếu mạnh mẽ nhào tới thì mình lấy cái gì ngăn cản?
“Tem” của mình chỉ sợ sẽ bỏ mình mà đi trong đêm nay a.
U Mạn Nhi cười duyên một tiếng:
- Tiểu sư đệ tên là gì? Thật biết nịnh cho sư tỷ vui vẻ, sư tỷ yêu đệ chết mất.
Lâm Phàm lúc này chạy không được, chỉ có thể tương kế tựu kế, theo đó mà làm mặt đỏ bừng lên như mắc cỡ, giống như chưa bao giờ gặp qua cảnh này.
- Sư tỷ, đệ gọi là Hoàng Tiểu Thuần.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, Hoàng Tiểu Thuần sư đệ, sư huynh sau này sẽ báo đáp đệ, còn lần này đành nhờ đệ cõng hộ sư huynh một cái oan vậy.