Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế

Chương 40: Đột phá liên tục

Chương 40: Đột phá liên tục




Con zombie còn lại tiếp tục xông tới, trong mắt zombie không có bạn bè, cũng không có sức chiến đấu chênh lệch mà chỉ có mùi máu tươi.

Quan Đào không thèm nhặt vũ khí mà nhấc chân đạp nó một cái, lồng ngực zombie lập tức nổ tung, nội tạng hôi tanh chảy đầy đất.

Quan Đào theo sát nó, lại tiếp tục đá cho nó bay ra xa.

Lại đá thêm cái nữa.

Văn Vũ nhìn hành vi bạo ngược của Quan Đào. Khiêu chiến đã kết thúc, bây giờ anh ta đang muốn hành hạ con zombie kia.

“Không ngờ người này lại có một bộ mặt biến thái như vậy.” Hiệu quả chiến đấu của Quan Đào hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Văn Vũ.

Nhưng khí chất liều mạng của người đàn ông này, còn cả sự điên cuồng và bản năng chiến đấu ẩn giấu bên trong đã làm Văn Vũ có hứng thú.

“Tiểu đội này cũng khá thú vị.” Nếu đời trước tiểu đội này không chết thì văn Vũ có thể đã được tiếp xúc.

“Phi...” Quan Đào nhổ một bãi nước bọt lên người con zombie đã bị đánh không ra hình người.

Sau đó giẫm nát đầu nó.

“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là 300 điểm. Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến cửa ải tiếp theo không?”

“Từ bỏ.” Quan Đào thất vọng nặng nề. Mặc dù ai cũng biết cửa thứ tư không thể là cửa ải cuối cùng, nhưng anh ta vẫn không nhịn được mong chờ một chút.

Hơn nữa, vết thương trên người không cho phép anh ta đánh tiếp.

Bình tĩnh trong cơn điên cuồng, đây là bản năng chiến đấu của người đàn ông này.

“Anh Đào, anh không sao chứ?” Vạn Bình thấy Quan Đào ra ngoài thì nhanh chóng tiến lên, đưa cho anh ta bình thuốc trị liệu sơ cấp của mình.

Quan Đào cũng không khách sáo, nhận lấy uống.

Cảm thấy trên người có một luồng điện ấm áo, vết thương nhanh chóng được cầm máu, Quan Đào thở dài.

“Nếu vết thương không nghiêm trọng thì tôi còn muốn tiếp tục khiêu chiến, nhưng tiếc là tay trái không động đậy nổi.”

Vẻ mặt Quan Đào ảm đạm.

“Anh đã làm rất tốt rồi, chúng em vượt qua cửa thứ ba còn chật vật đây.” Vạn Bình an ủi.

“Ừ.” Vẻ mặt Quan Đào khá hơn một chút, sau đó lại rơi vào trầm tư.

“Tôi phát hiện ra một vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Không chỉ ba người Vạn Bình chăm chú mà Văn Vũ cũng dựng thẳng lỗ tai lên.”

“Con mẹ nó, ông đây là một thiên tài, mọi người có nhìn thấy không? Vừa rồi ông đây sút một cái đá bay...” Quan Đào lật mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi còn buồn bã ủ dột mà giờ đã đầy vẻ đắc ý.

“Phụt.” Không chỉ ba người đồng đội của anh ta lộ ra vẻ mặt chán ghét và Văn Vũ cũng không nhịn được cười.

Nghe thấy tiếng cười của Văn Vũ thì Quan Đào mới ý thức được nơi này vẫn có người ngoài. Tính cách anh ta hay khoe khoang, vừa rồi quên mất không chú ý.

Thế nên lập tức ngượng ngùng cười với Văn Vũ.

“Người này thật thú vị.” Văn Vũ nhìn vẻ mặt muốn khoe khoang mà không được của Quan Đào nhìn như đang bị táo bón thì khóe miệng càng nhếch lên.

...

“Nếu mọi người đã kết thúc khiêu chiến thì đến lượt tôi nhé.” Văn Vũ nói với mầy người trước mặt.

Những người này chỉ có được mấy phần thưởng cấp thấp, ít điểm và thuốc trị liệu, Văn Vũ không có ý định cướp.

“Người anh em, xin mời, nếu không ngại thì chúng tôi đứng đây xem được chứ?”

Quan Đào rất tò mò về sức chiến đấu của Văn Vũ, truyện được cập nhật nhanh nhất tạitruyenyy.vipquả cầu trên vai người này rất thu hút chú ý. Hơn nữa, nhìn Văn Vũ vô cùng bình tĩnh ung dung, rõ ràng không để ý đến những con zombie cấp một.

Quan Đào tự cho rằng tốc độ tiến hóa của mình đã rất nhanh, ít nhất thì anh ta là người mạnh nhất trong số những chức nghiệp giả mấy hôm nay gặp được, thế nên cũng rất muốn biết thực lực của Văn Vũ đến đâu.

“Không sao, tôi không ngại.” Để mấy người nhìn cũng không sao, chỉ sợ mấy người sẽ phải chịu đả kích.

Văn Vũ khá tự tin vào thực lực của bản thân. Chưa nói đến chuyện những người sống sót, cho dù có là sinh vật biến dị thì cả thành phố M này cũng không có mấy sinh vật có thể so sánh được với cậu.

Chạm tay vào trụ đá, âm thanh nhắc nhở lại vang lên, có khiêu chiến hay không. Văn Vũ âm thầm trả lời “Có”, ngay sau đó đã được dịch chuyển tức thời vào trong võ đài.

“Anh Đào, tên nhóc kia cũng khá biết cách giả vờ đó. Lúc này anh dũng mãnh như vậy, thế mà tên nhóc đó chẳng có chút biểu cảm nào. Ban đầu em còn tưởng nó bị liệt mặt.” Lâm Lập nhìn Văn Vũ trên võ đài, bĩu môi một cái.

“Người này chắc có chút bản lĩnh, mọi người cũng nhìn thấy quả cầu trên vai cậu ta chứ?” Vạn Bình nhìn linh thú trên vai Văn Vũ.

“Em cứ thắc mắc không biết đó là gì, còn tưởng ma thuật gì đó, nhưng mà vừa rồi em nhìn ra thứ đó cử động, nó là một vật thể sống.” Vạn An giải thích.

“Các chức nghiệp trên đời này đều giống như chơi game, không biết tên nhóc đó có bảo bối gì.” Quan Đào thì thầm: “Chúng ta cứ quan sát đã, nếu thực lực tên đó không mạnh thì ra ngoài chúng ta sẽ giết nó cướp đồ.” Tiền tài động lòng người, từ xưa đã thế.

Ba người còn lại nhẹ nhàng gật đầu.

Văn Vũ không biết mấy tính toán của bốn người kia, sau khi nghe được tiếng nhắc nhở chuẩn bị khiêu chiến thì cậu đã tập trung ngay lập tức.

Hai cửa đầu là zombie phổ thông, Văn Vũ một đao chém chết, phần thường cũng ném luôn xuống đất chứ không thèm nhìn lấy một cái.

“Hai cửa này cũng chẳng nhìn ra được gì.” Lâm Lập lẩm bẩm.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch