Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trở Lại Thập Niên 70 Làm Thanh Niên Trí Thức

Chương 46: Thuyết phục

Chương 46: Thuyết phục

“Tôi nhìn thấy thực tế. Đây chính là nguyên nhân tôi muốn làm tổ trưởng, Tô Thanh Ngọc tôi làm tổ trưởng là muốn thay đổi thực tế. Thanh niên trí thức chúng ta không nên chỉ xuống ruộng làm việc, chúng ta nên dùng kiến thức của mình để gầy dựng sự nghiệp lớn hơn. Nói kiến thiết nông thôn chính là kiến thiết nông thôn!”

Từ Lệ sắc nhọn nói: “Ai mà không biết khoác lác!”

“Tô Thanh Ngọc tôi không biết! Tôi chỉ biết nói thật, nói thật! Hôm nay tôi làm tổ trưởng, tôi có thể nói trong vòng một tháng tôi sẽ thay đổi công việc của mọi người. Nếu như tôi nói mà không làm được, đó là tôi mạnh miệng nói suông, tôi không chỉ từ chức tổ trưởng, tôi còn tự mình kiểm điểm bản thân trước mặt toàn đội.”

“Thanh Ngọc, đừng nói như vậy.” Cao Hiểu Hoa kéo áo cô, Lý Phương cũng nháy mắt với cô.

“Tôi rất nghiêm túc, đương nhiên, cũng cần mọi người phối hợp với tôi. Đồng chí Từ Lệ, chị dám đánh cược với tôi không?”

Lý Phương cau mày: “Từ Lệ, đừng quậy nữa. Không phải là tổ trưởng thôi sao?”

“Người mới tới muốn quản mọi người, chẳng phải nên thể hiện bản lĩnh hay sao?” Từ Lệ nghểnh cổ nói: “Cô đã nói vậy, tôi cũng không thể nói gì hơn, tôi sẽ đợi. Cũng không cần cô kiểm điểm trước mặt toàn đội, chỉ cần tự kiểm điểm trước mấy thanh niên trí thức đang có mặt hiện tại là được. Coi như cho cô một bài học, đừng lúc nào cũng nghĩ mọi chuyện rất đẹp. Chớ bắt chước những người khác nằm mơ.” Cô ta vừa nói vừa liếc Thẩm Mộng.

Tô Thanh Ngọc cười nói: “Chúng ta chờ xem kết quả.”

Cuộc họp chấm dứt, thân phận tổ trưởng của Tô Thanh Ngọc xem như đã quyết định.

Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng vì nghi vấn Từ Lệ đưa ra lúc trước, Tô Thanh Ngọc lại đảm bảo, chuyện này lập tức có vẻ hơi khác.

Đương nhiên, đám thanh niên trí thức cũng không cảm thấy Tô Thanh Ngọc có thể thay đổi công việc của bọn họ. Dù sao đã nhiều năm như vậy, ai cũng không có năng lực như thế.

Đừng nói Tô Thanh Ngọc chỉ là thân thích của đại đội trưởng Tô, cho dù cô có là con gái ruột của đại đội trưởng Tô, cô cũng không có năng lực đó.



Sau khi họp xong, Cao Hiểu Hoa và Chu Lâm cùng đưa Tô Thanh Ngọc về nhà. Trên đường đi, Cao Hiểu Hoa trách Tô Thanh Ngọc không nên nói những lời như thế. Cô ta cũng không có được sự tự tin ấy.

Chu Lâm nói: “Em thì nhớ lúc trước, chị Thanh Ngọc đã phản bác lời của em. Chị Thanh Ngọc, chị thật sự là người nói được làm được.”

Tô Thanh Ngọc đảo mắt: “Em còn không biết xấu hổ mà nói, ban đầu là vì tên Trương Minh đó nên em đã cố tình gây sự với chị còn gì.”

“Em vì ai chứ?” Chu Lâm mếu máo.

“Được rồi, chị không cãi với em. À, không phải em làm việc mệt lắm sao? Đột nhiên chị nghĩ ra được một cách hay cho em để em được thoải mái hơn này.”

Chu Lâm lập tức trở nên hào hứng: “Cách gì?”

“Bảo Trương Minh giúp em. Em xem, Trương Vũ cũng thường hay giúp Lý Phương làm việc mà, với lại mấy thanh niên trí thức có tình ý với nhau nữa, chẳng phải mấy nam thanh niên trí thức sau khi xong việc sẽ đến giúp một tay ư? Dù sao em với Trương Minh cũng đến cùng một lúc, chẳng lẽ cậu ta không giúp em? Em cứ nói với cậu ta, chỉ cần là đàn ông thì sẽ giúp thôi, đến lúc đó em sẽ không cần làm việc nữa.”

“Không hay lắm đâu, bọn em còn chưa quen nhau mà.” Chu Lâm hơi dao động, lại thấy hơi ngại.

“Chính vì chưa quen, cậu ta càng phải thể hiện cho tốt chứ. Không muốn thể hiện chút gì đã muốn theo đuổi người ta, nằm mơ đi!”

Chu Lâm: “...”

Cao Hiểu Hoa: “...”

“Quyết định vậy đi. Ngày mai em cứ tìm cơ hội nói với cậu ta. Đừng ngại. Hay là em muốn tiếp tục làm việc? Hay là em cảm thấy cậu ta sẽ không giúp em?”

“Chắc chắn anh ấy sẽ giúp!” Chu Lâm lập tức nói.

Tô Thanh Ngọc nhìn cô gái vẫn còn chút lo lắng này, gật đầu cười: “Ừ ừ ừ, chắc chắn sẽ giúp em. À, em phải nói cha em bị người ta tố cáo, không còn là phó giám đốc nữa, thảm thiết như nào thì nói thế ấy, phụ nữ càng thảm, càng kích động ham muốn che chở của đàn ông. Đợi anh ta giúp được em vài lần, chẳng lẽ hai người còn không thành đôi được ư?”

Chu Lâm đỏ mặt: “Không nói chuyện với chị nữa!” Cô ta xoay người chạy về điểm thanh niên trí thức.

Cao Hiểu Hoa nói: “Cậu nói với con bé mấy cái này làm gì? Đâu phải cậu không biết Trương Minh là người như thế nào đâu.”

“Tớ biết, chính vì biết nên tớ mới nói thế. Tránh để con bé cứ suốt ngày mơ mộng. Mơ càng lâu càng tưởng thật, lọt lưới rồi sẽ không hay. Để nó sớm nhìn rõ hiện thực đi. Hay là cậu cho rằng Trương Minh thật sự sẽ giúp con bé? Đâu phải cậu không biết lúc còn đi học, đến cả quét lớp mà cậu ta còn chẳng làm.”

Cao Hiểu Hoa ho vài tiếng, đúng là thế thật, cô ta đã từng giúp anh ta quét lớp rồi, chỉ trách lúc đó quá ngây thơ. “Tớ lo Tiểu Chu bị đả kích, con bé không được sáng dạ lắm.”

“Ai rồi cũng phải trưởng thành.” Tô Thanh Ngọc nói, không nhìn rõ hiện thực, sao có thể liều một phen vì bản thân chứ.

Về đến nhà họ Tô, cả nhà đối xử với cô cũng không tệ, mọi người vẫn chưa ngủ. Tất nhiên thật ra là vì bà Tô làm ầm ĩ, nói Tô Thanh Ngọc chưa về, phải nấu cơm nóng cho Tô Thanh Ngọc, không để mọi người ngủ, nếu không vì chẳng biết Tô Thanh Ngọc sẽ họp xong lúc nào, bà Tô đã cho ba anh em đi đón cô rồi.

Bây giờ bà Tô làm chủ ngôi nhà, càng biết cách tỏ vẻ, lúc nào cũng lôi chuyện gọi người đến đánh con trai để uy hiếp Tô Hữu Tài, khiến ông ta không dám lên tiếng, Trần Ái Lan lại trông cậy con trai cả của bà Tô sẽ nâng đỡ con trai của mình nên tạm thời nhẫn nhịn, để bà Tô có được ảo tưởng bà ấy lại được làm chủ gia đình, lời nói ngày càng có trọng lượng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch