Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Ngọt Ngào Kỳ Thiếu, Cố Chấp Yêu

Chương 37: Ai dám nói cậu xấu xí tớ sẽ giết chết kẻ đó (2)

Chương 37: Ai dám nói cậu xấu xí tớ sẽ giết chết kẻ đó (2)



Ánh mắt Dương Lệ ngơ ngẩn, sau đó lật lung tung sách giáo khoa trên bục giảng, “Em, em nói bậy cái gì, vào học!”

Giọng nói của Tô Lạc Ương lại vang lên, “Cô à, về sau bạn học Lâm Tiêu Vũ sẽ ngồi bên cạnh em, cô không có ý kiến gì đi!”

“Không ý kiến, em ấy muốn ngồi chỗ đó thì ngồi chỗ đó đi!” Dương Lệ hoàn toàn không muốn lại nhìn thấy Tô Lạc Ương, nếu không phải bởi vì đây là tiết của mình, cô ta thật muốn trực tiếp ném sách chạy lấy người, cô không dạy nổi học sinh này nữa!

“Trời ạ, Tô Lạc Ương này thật là lá gan càng ngày càng mập, lại trực tiếp đối đầu với chủ nhiệm lớp!”

“Tôi thấy Lâm Tiêu Vũ kia khẳng định cũng là bị Tô Lạc Ương mê hoặc, bằng không người ngày thường nói chuyện nhỏ như muỗi, sao lại sẽ vì Tô Lạc Ương nói chuyện như vậy với chủ nhiệm lớp.”

“Hứ, người ta là thiên kim đại tiểu thư, cô ta có rất nhiều tiền, tự nhiên có cách thu mua lòng người thôi.”

Tô Lạc Ương không để ý tới lời nói bóng nói gió của những người đó, cô không thích chủ nhiệm lớp Dương Lệ này, phương thức đi học của cô tốt nhất chính là ngủ, ngủ đến cô ta dạy xong tiết mới thôi.

Chuông tan học vang lên, Tô Lạc Ương trên cơ bản chính là trong nháy mắt chuông tan học vang lên liền thay đổi từ tư thế ngủ thành dáng ngồi, quả thực là muốn chọc cho Dương Lệ tức đến trợn hai mắt ngất xỉu đi.

Sau khi Dương Lệ nổi giận đùng đùng rời đi phòng học, lúc này Tô Lạc Ương mới xoay người nhìn về phía Lâm Tiêu Vũ bên cạnh, “Chúng ta tiếp tục, vừa rồi giảng cho cậu tới chỗ nào rồi?”

Nhưng mà Lâm Tiêu Vũ vẫn luôn nhìn cô không nói lời nào, Tô Lạc Ương bị cô ấy nhìn đến nổi da gà, “Nhìn tớ làm gì, không phải giảng đề cho cậu thôi sao?”

“Bạn học Lạc Ương, vì sao cậu muốn ngủ ở trong tiết học của cô Dương?” Ngữ khí chất vấn của Lâm Tiêu Vũ làm Tô Lạc Ương có chút ngốc, cô gái này là ngốc đi, giáo đến tệ như vậy, vì sao cô phải nghe cô ta dạy.

Tô Lạc Ương cũng biết cô gái này đang trách cứ cô, dùng ngữ khí không cho là đúng, “Mấy thứ cô giáo dạy tớ đều biết, vì sao còn phải nghe cô ta dạy!”

Dứt lời, cô gái như là phát hiện đại lục mới, một phen giữ chặt cánh tay Tô Lạc Ương, “Cậu đều biết?”

Tô Lạc Ương bị cô gái đột nhiên nhiệt tình dọa nhảy dựng, sao cô cảm giác cô gái này là đào bẫy chờ cô?

“Ừ!” Tô Lạc Ương gật đầu qua loa, sau đó nói sang chuyện khác, “Không phải vừa rồi cậu còn có một đề không biết giải sao, tớ dạy cho cậu!”

“Đề này!” Lâm Tiêu Vũ tùy ý chỉ một đề bài.

Nói xong một đề thì đã tan học hơn mười phút, Lâm Tiêu Vũ cũng rất thông minh, trên cơ bản là vừa điểm liền thông.

Lâm Tiêu Vũ thấy phòng học không có ai, nghĩ một lát là đến giờ cơm, cô đứng lên, “Lạc Ương, chúng ta đi ăn cơm đi!”

“Được thôi!” Tô Lạc Ương vui vẻ đáp ứng, Lâm Tiêu Vũ xem như người bạn duy nhất trong trường học này của cô.

Nhưng mà ở khi Tô Lạc Ương chuẩn bị đứng lên, một anh trai nhỏ đưa cơm hộp đi đến, anh trai nhỏ bên ngoài đi đến trước mặt Tô Lạc Ương, “Bạn học Tô Lạc Ương, đây là cơm trưa Nhất Phẩm Cư kêu tôi đưa tới cho cô!”

“A……” Cô hình như không có gọi cơm đi, chẳng lẽ lại là Kỳ Mặc Trần?

C38 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch