Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Ngọt Ngào Kỳ Thiếu, Cố Chấp Yêu

Chương 46: Không phải em làm, vì sao phải thừa nhận (1)

Chương 46: Không phải em làm, vì sao phải thừa nhận (1)



Tô Lạc Ương cất sách xong, sau đó đi qua vỗ đầu Lâm Tiêu Vũ, vẻ mặt nhà ta có con gái mới lớn, “Vậy là đúng rồi, là con gái, nếu không biết bảo vệ chính mình, vậy chỉ có thể bị khi dễ.”

Dứt lời, Tô Lạc Ương nằm đến trên giường của mình, tiếp tục nói, “Lúc trước tớ chính là quá yếu đuối mới có thể bị bọn họ khi dễ thành như vậy, mỗi người, đều có cơ hội sống lại, chỉ xem chính cậu có nguyện ý làm chính mình thay đổi, làm chính mình sống lại hay không!”

Người đều là ở sau khi bị chèn ép mới có cơ hội niết bàn trọng sinh, đương nhiên, sống lại trên đời này kỳ ba như cô, hẳn là chỉ có một mình cô.

Lâm Tiêu Vũ đỏ mặt nhìn Tô Lạc Ương, đôi mắt tràn đầy vẻ kiên định, “Ừ, tớ đã biết, Lạc, Lạc Ương, tớ hy vọng có thể trở nên lợi hại giống như cậu vậy!”

"Lợi hại? Lợi hại gì, làm bài lợi hại sao?"

“Đâu có!” Ngữ khí đùa giỡn của Tô Lạc Ương làm mặt Lâm Tiêu Vũ càng đỏ hơn.

Hôm sau, giống như bình thường, Tô Lạc Ương và Lâm Tiêu Vũ cùng đi học, khi hai người các cô cùng nhau đi đến cửa phòng học, đột nhiên Tô Lạc Ương dừng bước, một tay cô kéo Lâm Tiêu Vũ đến phía sau.

Lâm Tiêu Vũ không rõ nguyên do nhìn cô, “Sao, sao vậy?”

Tô Lạc Ương nhìn cửa phòng học khép hờ, trên đỉnh cửa là một thùng sắc màu bạc chói lọi, là cái thùng ngày thường lớp bọn họ dùng để đổ rác.

Môi đỏ của Tô Lạc Ương hơi mím lại, đáy mắt xẹt qua lạnh lẽo như có như không, nhóm người này, niệm ở bọn họ tuổi trẻ, cô vốn không muốn quá lãng phí tinh lực ở trên người bọn họ, cô tốt bụng buông tha, những người này lại không muốn buông tha cô.

Tô Lạc Ương kêu Lâm Tiêu Vũ lui xa một chút, mà Tô Lạc Ương lại tiến lên hai bước, “rầm” một tiếng, cửa bị đá văng ra, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến một bên.

Mực nước màu đen nhiễm đen cửa phòng học, Tô Lạc Ương hơi nhíu mày, cửa này cô hẳn là không vào được.

Lâm Tiêu Vũ cũng nhìn ra có người cố ý chỉnh các cô, trên khuôn mặt nhỏ sợ sệt hiếm khi xuất hiện tức giận, nhìn mực nước đầy đất, nhưng cửa này đã không vào được, “Lạc Ương, chúng ta đi vào như thế nào?”

“Chúng ta đi cửa sổ!” Tô Lạc Ương lôi kéo cánh tay Lâm Tiêu Vũ đi đến bên cửa sổ!

Thấy độ cao cửa không chênh lệch với các cô lắm, Lâm Tiêu Vũ lập tức lắc tay, “Cái này có hơi cao, tớ, tớ không nhảy vào được đâu!”

“Tớ đi vào trước, chờ lát nữa kéo cậu!” Dứt lời, Tô Lạc Ương không đợi Lâm Tiêu Vũ ngăn cản, trực tiếp một tay chống ở bệ cửa sổ, cẳng chân vừa giẫm trực tiếp nhảy đến trên bàn cách cửa sổ gần nhất!

Cũng không biết bên cửa sổ là cái bàn của ai, Tô Lạc Ương vừa duỗi tay muốn kéo Lâm Tiêu Vũ, vừa nói với chủ nhân cái bàn dưới chân cô, “Mượn cái bàn một chút, cảm ơn!”

Có người nhìn cái bàn Tô Lạc Ương dẫm dưới chân, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tiện nhân kia, lại dám dẫm bàn của Hạ Dục Phong, không muốn sống nữa sao?”

Tô Lạc Ương mới vừa kéo Lâm Tiêu Vũ vào, đột nhiên, nghe được phía sau truyền đến giọng nói ôn nhuận như biển rộng làm người thoải mái, “Không cần khách khí!”

Tô Lạc Ương xoay người, kết quả đối diện một đôi mắt màu xanh biếc, sắc mặt đạm mạc anh tuấn, nhưng khóe môi treo lên ý cười ôn nhuận, làm người không tự kìm hãm được muốn buông bỏ đề phòng, “À…”

C47 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch