Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Ngọt Ngào Kỳ Thiếu, Cố Chấp Yêu

Chương 47: Không phải em làm, vì sao phải thừa nhận (2)

Chương 47: Không phải em làm, vì sao phải thừa nhận (2)



Trong khoảng thời gian ngắn Tô Lạc Ương cũng không biết nên nói cái gì, nghĩ đến vừa rồi đã nói lời cảm tạ, liền trầm mặc lôi kéo Lâm Tiêu Vũ nhảy xuống bàn, trước khi rời đi, lau lung tung cái bàn một chút, lại nói một tiếng cảm ơn với Hạ Dục Phong!

Chẳng qua chỉ là dẫm cái bàn hai cái, nói tiếng cảm ơn là đủ rồi!

Tô Lạc Ương mới vừa lôi kéo Lâm Tiêu Vũ trở lại chỗ ngồi, bên cạnh đã bắt đầu truyền đến tiếng nói nhỏ khe khẽ, “Hạ thiếu thật đẹp trai, rất ôn nhu, bị người dẫm bàn cũng không nổi giận!”

“Ngày thường Hạ thiếu đều ngủ, không nghĩ tới thức dậy nhìn thấy nữ sinh đầu tiên lại là Tô Lạc Ương, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên Hạ thiếu nói chuyện với nữ sinh!”

“Hừ, Tô Lạc Ương thật may mắn, như vậy rồi mà cũng có thể để cô ta tránh thoát!” Không biết là ai lạnh lùng hừ một tiếng.

Tô Lạc Ương nghe được, tìm giọng nói nhìn qua, nhìn gương mặt kia, Tô Lạc Ương còn có chút ấn tượng, hình như là hoa khôi trường học, tên là gì nhỉ, hình như tên Bạch Liên Tuyết.

Cô ngược lại cảm thấy, nên gọi là Bạch Liên Hoa càng chuẩn xác hơn.

Tô Lạc Ương mới vừa nằm sấp xuống ngủ, bên ngoài đã truyền đến tiếng rống sư tử hà đông của Dương Lệ, “Ai biến cửa phòng học thành như vậy, lăn ra đây cho tôi!”

Cửa phòng học bị một thùng mực nước làm cho đen tuyền, giờ vào cũng không được, ra cũng không phải, không ai ra ngoài, Dương Lệ đơn giản trực tiếp đi đến cửa sổ nhìn người bên trong, giận dữ hét, “Ai gây ra? Hiện tại dọn sạch sẽ cho tôi!”

Dương Lệ vừa nói xong, tất cả mọi người vươn tay nhất trí chỉ Tô Lạc Ương.

Tô Lạc Ương nằm sấp trên bàn tự nhiên là không nhìn thấy, mà Lâm Tiêu Vũ bên người nhìn những người này cắn ngược lại một cái tức giận đến mặt đều đỏ, vội vàng giải thích, “Không, không phải Lạc Ương làm, các, các cậu thật quá đáng!”

Dương Lệ thấy tất cả mọi người chỉ vào Tô Lạc Ương, trong lòng đã nhận định Tô Lạc Ương, nghĩ thầm hiện tại lại bắt được nhược điểm của Tô Lạc Ương.

“Tô Lạc Ương, lại là em, em lăn ra đây cho tôi.” Dương Lệ đứng ở cửa sổ tùy tiện tiếng mắng còn kinh động giáo viên học sinh của lớp học bên cạnh, tất cả mọi người dò đầu ra ngoài chế giễu, Dương Lệ còn đang tiếp tục, “Ngày thường không học vấn không nghề nghiệp thì thôi đi, hiện tại còn chỉnh giáo viên, em là muốn hiện tại liền lăn trở về sao? Ba mẹ em dạy dỗ em như thế nào, đến tôn sư trọng đạo cũng không biết!”

“Rầm!” Một tiếng vang lớn lập tức vang lên khi Dương Lệ vừa nói xong, tất cả mọi người nhìn lại nơi phát ra tiếng.

Lâm Tiêu Vũ cách Tô Lạc Ương gần nhất, cô cũng là cảm thụ rõ ràng nhất cảm xúc của Tô Lạc Ương, cô vô thức rụt vào bên trong, lúc này Lạc Ương thật đáng sợ!

Tô Lạc Ương lạnh lùng nhìn tất cả người tố cáo cô trong phòng học này.

Không biết có phải ảo giác hay không, những người đó cảm giác, nhìn bọn họ không phải Tô Lạc Ương, mà là một ma quỷ núi tuyết đến từ vạn năm trước, nhiệt độ phòng học giảm xuống rất nhiều.

Hơi thở phát ra từ trên người Tô Lạc Ương, còn thu hút Hạ Dục Phong tùy ý dựa vào trên bàn ghé mắt nhìn sang, nhìn khí thế và bộ dáng khác với vừa rồi rất lớn, trên mặt anh ta hơi mang theo kinh ngạc.

Cuối cùng ánh mắt Tô Lạc Ương đặt ở trên người Dương Lệ, lùng lùng nhìn cô ta, môi đỏ thắm mang theo độ cong nhàn nhạt.

C48 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch