Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Nhàn Nữ Hào Môn

Chương 63:

Chương 63:


Từ lần trước bị Giang Thư Huyền dạy dỗ một phen, Cố Khê Kiều đã không đi qua con hẻm này nữa, hôm nay lựa chọn đi qua đây là vì hệ thống vừa mới thông báo một nhiệm vụ. Trước mặt cô là một màn hình trong suốt đang lơ lửng, phía trên nó có một mũi tên màu đỏ, chỉ vào phía cuối cùng của con hẻm kia.

Ở cuối hẻm đang xảy ra một vụ vây đánh.

Bị vây đánh là một thiếu niên mặc áo thun trắng, quần bò bị giặt tẩy đến mức đã bạc màu, trên tay cậu ta cầm một cây gậy đã nhuốm máu và đang mạnh tay đánh về phía tên cầm đầu. Cậu ta đánh người cũng không có quy tắc gì cả, trên căn bản đều là chọn một kẻ rồi đánh cho đến chết, hiển nhiên cậu ta cũng là người đánh nhau rất thường xuyên nên ra tay rất chính xác. Thế nhưng người vây đánh cậu ta lại rất nhiều nên trên người cậu ta đã bị thương, bắp chân đang chảy máu, đoán chừng là bị dao chém trúng rồi.

Những kẻ vây đánh cậu ta không giống mấy tên côn đồ tép riu mà Ngũ Hoằng Văn đã gặp phải, trên cánh tay và trên cổ của những kẻ này đều có hình xăm rất dữ tợn, hiển nhiên đây chính là những gã lực lưỡng lăn lộn đường phố một cách chân chính.

Thiếu niên kia hẳn là chịu không nổi rồi.

Cố Khê Kiều tự lượng sức mình, cô cảm thấy công phu mèo ba chân cô đã học được trong hai ngày này có lẽ không đáng để những kẻ này nhìn đến. Thế là cô dứt khoát đổi sang trạng thái bậc thầy. Hiện tại tâm trạng của cô đang ở trạng thái cực kỳ khó chịu, những kẻ này đã đưa đến cửa… Vậy cô cũng không khách sáo.

Họ hung tợn nhưng cũng không phải đối thủ của Cố Khê Kiều trong trạng thái bậc thầy. Cô chỉ cần ngoắc tay đã có thể đánh trật tay họ.

Chỉ là lúc ra tay cô vẫn giữ lại bảy phần sức mạnh, trong lúc di chuyển giữa những kẻ này, cô chỉ cần đưa tay tùy ý vỗ lên người nào thì người đó sẽ lập tức ngã xuống đất.

Cảm giác giống như… Chơi trò dắt chó.

Những kẻ này cảm giác bản thân mình vẫn một mực bị vây lại bên trong một cái lồng sắt bằng thủy tinh, muốn né bên này thì lại đụng trúng bức tường vô hình bên kia. Họ hoảng sợ, vội vàng xin tha mạng, Cố Khê Kiều chơi chán mới phất tay cho phép họ đi.

“Cảm ơn bà cô đã tha mạng.” Họ lộn nhào mà rời đi, không dám tiếp tục ở lại chọc vào hung thần này nữa. Trời ơi, thế này còn là người sao?

Cố Khê Kiều chuyển tầm mắt đến chỗ thiếu niên ngồi nghỉ mệt trong một góc.

“Cảm ơn.” Lạc Văn Lãng vịn vách tường đứng dậy, vẻ mặt hờ hững.

Cố Khê Kiều nhìn cậu ta: “Đừng khách sáo!”

Phân tích đến tay, cô quay người rời đi.

Lạc Văn Lãng hơi ngẩng đầu, cậu ta nhìn thấy rõ gương mặt người cứu mình, trí nhớ tốt khiến cậu ta nhớ ra người trước mắt mình lúc này, Lạc Văn Lãng không khỏi sửng sốt: “Chờ đã!”

Cố Khê Kiều ngừng lại, cô quay người nhìn cậu ta.

“Tôi ở lớp tên lửa, Lạc Văn Lãng, tôi biết cậu cũng là học sinh trường chúng ta, tôi đã từng gặp cậu ở căn tin.” Lạc Văn Lãng rút bản tên của trường học từ trong túi mình ra cho cô nhìn.

Cố Khê Kiều nhìn thoáng qua cậu ta. Lạc. Đồng. Lãng? Cái tên cực kỳ quen tai: “Sau đó.”

“Cậu có tiền không?” Cậu ta nhìn Cố Khê Kiều, cầm bảng tên trường học đưa cho cô: “Đương nhiên tôi sẽ trả lại, cái này là vật thế chấp, tôi là Lạc Văn Lãng của lớn tên lửa.” Cậu ta nhấn mạnh một lần nữa.

Cậu ta nhìn cô, bàn tay trái nắm chặt lại theo bản năng, ánh mắt tối tăm mà bi thương, giống như đang ở biên giới của tuyệt vọng. Thế nhưng vì sao có thể vay của một người xa lạ?

Cô cười khổ, tận đáy lòng thoáng vụt qua một tia sáng nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

“Ồ.” Cố Khê Kiều nhìn cậu ta mà không nói một lời nào, cô vẫn ngồi xổm ở vị trí cũ, mở ba lô, lấy một xấp tiền từ trong đó ra, đây là số tiền lần trước cô lấy mua quà tặng cho ông Tiêu. Thế nhưng sau đó cô lại sờ soạng trên hai túi quần của mình, móc ra số tiền lẻ còn dư sau khi mua cơm trưa và trà sữa hôm nay: “Cậu cần bao nhiêu? Trên người tôi chỉ một ít thế này thôi, nếu không đủ chúng ta có thể đi đến cây ATM rút tiền.”

Hệ thống đã phân tích ra dục vọng rất cần tiền của cậu ta đã lên đến năm sao nhưng vẫn chưa thấy xuất hiện nhiệm vụ, Cố Khê Kiều cũng không hiểu rõ chuyện gì mới có thể bắt đầu nhiệm vụ nhưng cô vẫn cho cậu ta mượn tiền.

Không ai có thể thấu hiểu loại ánh mắt này hơn cô.

Lạc Văn Lãng ngẩng đầu lên nhìn, cậu ta nhìn cô rất lâu, sau đó mới nhận lấy tiền, các đầu ngón tay của cậu ta hơi run lên, cậu ta đếm một lượt, tất cả là hai ngàn năm trăm hai mươi tám tệ năm. Cậu ta nắm chặt tay, che mắt, nói bằng giọng hơi khàn: “Đủ rồi.”

C70 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch