Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Nhàn Nữ Hào Môn

Chương 62:

Chương 62:


"Của cậu? Coi chúng tôi bị mù ư, không ai có thể phân biệt được các bức tranh sao! Tôi tìm thấy những bức tranh của A Cẩn trong bàn học của cậu vào buổi trưa hôm nay, rất nhiều người đã nhìn thấy," một cô gái bước ra khỏi đám đông, chỉ vào Cố Khê Kiều, " Con gái riêng thì yên phận làm con gái riêng đi, thứ không thuộc về mình thì đừng nên ham muốn, cậu có biết cậu làm mất hết thể diện của nhà họ Cố không!”

Các người bị mù rồi sao?

Cố Khê Kiều dường như nhận ra cô gái này, hơi dừng một chút, ánh mắt giao nhau, nụ cười trên môi càng ngày càng trào phúng, "Bức tranh kia là tôi tự mình vẽ, cậu nói là của Cố Tích Cẩn, chứng cứ đâu?"

Đôi mắt trong veo sáng ngời không đáy, cô gái sửng sốt trong chốc lát, nhất thời quên mất lời thoại.

Chung Vịnh Tư kéo cô gái đi, cậu ta liếc nhìn Cố Khê Kiều, như thể cậu ta cảm thấy đối phương hết thuốc chữa hoặc điên rồ, "Chúng tôi không cần bằng chứng, tôi đã nhìn thấy bức tranh đó, nó gần như là thật, nó đã đạt đến trình độ của một bậc thầy, một người mới học vẽ như cậu, làm sao cậu có thể vẽ được?! Đây rõ ràng là bức tranh A Cẩn lấy đi tham gia triển lãm, được các bậc thầy nhìn trúng, chuẩn bị đem đi tham gia giải thưởng quốc gia. Cố Khê Kiều, người quý tự hiểu"

"Người quý tự hiểu, câu nói này cậu nên tặng cho Cố Tích Cẩn đi." Cố Khê Kiều mím môi, vẻ mặt vô cảm, khuôn mặt trắng tuyết càng lạnh lùng.

Đám người đối diện bàn tán rất nhiều, phần lớn đều là lời nói chế giễu của cô, không ai sẽ tin cô, giống như kiếp trước, hình tượng của Cố Tích Cẩn quá hoàn hảo, cô giải thích cũng vô ích, cuối cùng cũng là đồng quy vu tận.

Tiêu Vân chậm rãi đi về phía trước, mắt phượng đảo qua, tiếng ồn trong đám người cũng dần dần biến mất, "Đừng tưởng rằng bởi vì cậu xuất thân từ lớp tên lửa mà có thể kiêu ngạo như vậy, trở về nói cho Cố Tích Cẩn, chuyện này chưa xong đâu!"

Ngũ Hoằng Văn đi bên khác của Cố Khê Kiều, để biểu thị cậu ta đang đứng về phía nào.

Trong trường người biết Ngũ Hoằng Văn cũng không ít, huống chi đây là học sinh lớp tên lửa, bọn họ biết chút ít về gia cảnh của Ngũ Hoằng Văn, đều có liên quan đến giới hắc bạch, nhóm người trường bên lần trước gây sự với cậu, ngày hôm sau liền không thấy tung tích. Chuyện này càng làm cho bọn họ khiếp sợ Ngũ Hoằng Văn.

Vì vậy sau khi thất thần nhìn nhau, bọn họ tản ra, không dám bàn luận nữa, nhưng những người có mặt đều biết chuyện này chưa chấm dứt.

Người thừa kế đích thực của nhà họ Cố, cô ta dễ chọc ghẹo như vậy sao?

Chung Vịnh Tư liếc nhìn Ngũ Hoằng Văn, rồi chuyển ánh mắt sang Cố Khê Kiều, "Tay của Ngũ Hoằng Văn không dài như vậy, việc làm của cậu sẽ truyền khắp thành phố N, và chúng tôi sẽ điều tra đến cùng! Không ai có thể cứu được cậu."

"Cậu ..." Ngũ Hoằng Văn muốn bước lên phía trước ngay khi ánh mắt cậu ta trở nên lạnh lùng, nhưng bị Cố Khê Kiều ngăn lại.

"Kinh thánh nói: Khi anh ấy cần bạn, anh ấy sẽ lừa dối bạn, cười với bạn, khiến bạn tin anh ấy, và nói với bạn: Bạn thiếu thốn cái gì?" Cố Khê Kiều buông tay cậu ta ra và cười nhẹ.

Ngũ Hoằng Văn dừng bước, "...Cái gì?"

Không có gì, nhưng Cố Tích Cẩn sẽ được nếm trải cảm giác từ trên trời rơi xuống.

"Không." Cố Tây Kiều liếc mắt nhìn xung quanh, bọn họ đứng ở hai bên của cô, giống như là tư thế hộ vệ, mặc dù cô không biết tại sao hai người này tin tưởng mình như vậy, nhưng hành động của bọn họ làm cho cô cảm thấy ấm áp. Từ đáy lòng dâng lên một cảm giác, "Hai người không đi sao?"

"Tôi chỉ là cảm thấy cậu không là loại người này." Ngũ Hoằng Văn nghĩ lại, đây là lần thứ hai Cố Khê Kiều nhìn cậu ta, nếu không tính đến tình huống này, cậu ta thực sự muốn đến sân tập và chạy hai vòng.

Tiêu Vân thấy Cố Khê Kiều vẫn như thường, không bị chuyện này ảnh hưởng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, "Chuyện này có chút kỳ quái, chú ý một chút, tớ luôn cảm thấy không đơn giản như vậy."

“Cũng không phức tạp như vậy, tớ có thể xử lý tốt, cậu không cần lo lắng.” Cố chưa bao giờ để ý tới trò mèo này của Cố Tích Cẩn, cô chỉ muốn dùng chuyện này để triệt để tiêu trừ hi vọng hư không trong trái tim mình mà thôi.

Cố Khê Kiều bỏ lại hai người họ và rời đi, cô bước đi rất chậm, nhưng lại biến mất khỏi tầm mắt của họ rất nhanh.

C69 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch