Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Nhàn Nữ Hào Môn

Chương 86: Chạy bộ

Chương 86: Chạy bộ


“Vậy gọi là chú Mục đi.” Cố Khê Kiều cười khẽ một tiếng.

“Được, chú Mục thì chú Mục.” Mặc Tông nhìn Cố Khê Kiều, cũng cười, anh ta suýt chút nữa quên mất trước mắt là một cô gái tuổi còn rất trẻ: “Xem tuổi của cô, gọi tôi là chú Mục cũng không lỗ.”

Anh ta nhìn bóng dáng Cố Khê Kiều đi vào trong trường, cầm thẻ ngân hàng trong tay, đôi mắt lóe lên một tia sáng hiếm thấy, anh ta bắt đầu mong đời vào tương lai vốn đã vô vọng.

Anh ta ngồi thẳng lưng, sau khi gọi một cuộc điện thoại thì rời khỏi nơi này.

Cố Khê Kiều quay lại trường học, tiết thứ nhất đã học được một nửa, chủ nhiệm lớp đang cầm quyển sách đứng trên bục giảng, ông ấy thấy Cố Khê Kiều đứng ở cửa lớp học nói “Báo cáo” thì liếc xéo cô một cái, sau đó hừ hừ hai tiếng: “Đi đâu giờ mới về?”

Cố Khê Kiều thành thật: “Chủ nhiệm, em sai rồi.” Dù sao đây cũng là sự thật.

Cô nói như vậy chủ nhiệm cũng không thể nào hỏi tiếp, thế là xua tay: “Vào đi, sắp lên đại học rồi còn vô kỉ luật như vậy, cẩn thận thầy đánh em đấy.”

Khóe môi Cố Khê Kiều im lặng giật giật, đi đến chỗi ngồi của mình, cũng không dám ngủ gật, nửa tiết còn lại đều đang nghiêm túc nghe giảng.

Bạn cùng bàn quá lợi hại, Tiêu Vân cảm thấy áp lực như núi, lần này điểm thi ngữ văn của cô ấy là 101 điểm, so với mặt bằng chung của lớp Song Song cũng không tính là đáng xấu hổ, so với 60 điểm lần trước thật sự cao hơn rất nhiều.

Điều kiện tiên quyết là không thể so sánh với Cố Khê Kiều, cô ấy lật quyển vở ngữ văn của Cố Khê Kiều ra, cả bài thi rất sạch sẽ, chữ viết rất đẹp, giáo viên ngữ văn không nỡ trừ điểm, chỉ có thể trừ vài điểm trên bài văn, dù sao trong lịch sử trường trung học phổ thông số một không có max điểm kiểm tra ngữ văn.

Cố Khê Kiều lấy điện thoại di động ra, sau đó liếc mắt nhìn bài thi trong tay Tiêu Vân, đột nhiên lên tiếng: “Đưa bài thi cho tớ.’

Tiêu Vân há miệng ra hai giây sau đó đã quên mất những gì sau đó, cô ấy nhìn sang Cố Khê Kiều, khuôn mặt lạnh buốt hơi đỏ lên, cực kỳ xấu hổ.

“Thật sự khiến cho tớ hãnh diện.” Cố Khê Kiều cầm lấy bài thi trong tay cô ấy, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, vô cùng ghét bỏ: “Chữ viết tiến bộ rất nhiều, điểm số không đạt đến điểm trung bình của lớp mình, buổi tối chạy bộ ba vòng cho tớ.”

Đây là chiêu Cố Khê Kiều mới nghĩ ra, dẫn tất cả bạn học chạy quanh trường, Tiêu Vân rất muốn từ chối nhưng mấy người lớp Song Song đều cực kỳ thờ phụng Cố Khê Kiều, không nói hai lời đã đi chạy bộ.

Thế là buổi tối lúc tan học, học sinh trong trường trung học phổ thông số một rầm rộ, sân thể dục ngày trước vị giáo viên chiếm lấy bây giờ đang có một nhóm chạy bộ, nhìn số người khoảng một lớp, bọn họ vừa chạy bộ vừa nói chuyện, cả hàng ngũ cực kỳ có trật tự, bầu không khí cực kỳ khác biệt.

Một bên khác, Ngũ Hoằng Văn vừa ném bóng rổ vào tay của đồng độ sau đó chạy chậm đến bên cạnh Tiêu Vân, duy trì tốc độ chạy chậm theo cô ấy: “Làm gì thế?”

“Mù à? Chạy bộ.” Tiêu Vân liếc anh ta một cái, tăng tốc độ: “Mau cút đi, đang học thuộc lòng đây, đừng quấy rầy tớ.”

Ngũ Hoằng Văn đang định hỏi chạy bộ để làm gì đầu óc trong nháy mắt đột nhiên thông suốt, tất cả các tri thức dần dần được sắp xếp và hiện lên... Ngũ Hoằng Văn sững sờ một lát, hai mắt tỏa sáng lập tức chạy bộ cùng đám người.

Mấy người xung quanh nhìn thấy đều có chút ngây người.

Một cô gái ngồi trên xà đơn, một tay xách một cái giỏ đồ nhìn giống như là cọng hình. Cái cằm nhỏ trắng như tuyết hếch lên, dưới ánh nắng mặt trời buổi chiều làm cho làn da sáng như ngọc, mày liễu như khói, đôi mắt trong như nước, rõ ràng là một vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng một lúc lâu sau mới ngưng không phát sáng nữa.

C93 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch