Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Thành Thiên Kim Thương Giới

Chương 88: Anh nuôi em, là lẽ đương nhiên

Chương 88: Anh nuôi em, là lẽ đương nhiên


Cô sớm đã cảm nhận được lúc Khương Diệp tới, từ khi phát hiện ra năng lực dị thường, ngũ quan của cô trở nên đặc biệt nhạy bén.

Khương Diệp bế cô khỏi ghế nằm, làm cho cô giật mình kêu lên một tiếng, sau đó cười khẽ nói: “Hôm nay trời nóng như vậy, vừa rồi còn đổ mồ hôi, chúng ta đi tắm thôi!”

Đường Tĩnh Vân ôm lấy cổ anh, nghe vậy chỉ liếc anh một cái, trêu chọc nói: “Thật không nhìn ra anh lại là người thích làm chuyện ấy vào ban ngày!” Người đàn ông này có chỗ nào là có nửa phần chững chạc giống người sắp trở thành thiếu tướng đâu!

Khương Diệp vốn mặt dày, nghe vậy đôi môi mỏng liền nhếch ra nụ cười xấu xa và ngạo mạn: “Mặc dù vấn đề tác phong tuy rất nghiêm túc, nhưng chuyện riêng tư giữa anh và cô vợ nhỏ của anh thì không đến lượt người khác quản!” Anh liếc nhìn mặt trời lặn, “Mặt trời sắp lặn rồi, không tính là ban ngày, hơn nữa nếu dựa vào thời gian chúng ta đi ngủ thì không đủ thời gian để anh giày vò em.”

Đường Tĩnh Vân thấy Khương Diệp mặt dày, không biết xấu hổ mà nói những lời tục tĩu như thế, cô ngược lại không hề đỏ mặt như các cô gái trẻ, mà chỉ cong môi, trong đôi mắt phượng toát lên sự quyến rũ: “Vậy tối nay em sẽ kiểm tra xem chồng em có thật sự uy vũ như anh nói không!”

Khương Diệp cúi đầu hôn lên khóe mắt cô: “Tuân lệnh, bà xã đại nhân!”

Mặt trời dần lặn khi hai người tắm, để lại một đêm hè đầy ánh trăng, nước trong phòng tắm bắn tung tóe khắp nơi, dường như đang minh chứng cho sự nồng nhiệt vừa rồi của hai người ở đây.

Khương Diệp bế Đường Tĩnh Vân lên giường, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của cô đã ửng hồng, đôi môi giống như được tô son một lớp đỏ thẫm, đôi mắt phượng toát lên sự quyến rũ khó tả, khóe miệng cười mỉm nhìn người đàn ông trần truồng.

Thân hình Khương Diệp lúc không mặc quần áo, có thể nói là cực phẩm, từng múi cơ săn chắc cân xứng đã thể hiện rõ sức mạnh bùng nổ của anh, trong đôi mắt sâu thẳm của anh tràn ngập ánh sáng khiến người ta khiếp sợ, giống như một con trăn khổng lồ có thể nuốt chửng yêu thú, đầy nguy hiểm và có tính xâm chiếm, sau lần gặp gỡ ở nghĩa trang đêm hôm đó, đây là lần thứ hai Đường Tĩnh Vân nhìn thấy Khương Diệp nguy hiểm như vậy.

Dưới người cô là tấm ga trải giường trắng như tuyết mới tinh, là Khương Diệp cố ý bảo người đổi, anh nhìn người phụ nữ nằm trên giường, kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô lúc này, một vẻ làm rung động lòng người toát lên từ người cô, khác với vẻ xa cách lạnh nhạt ngày thường, lúc này chân thực đến mức anh chỉ cần đưa tay ra là có thể bắt được.

Anh phủ lên người cô, nhẹ nhàng mút gáy cô, để lại một vết nhỏ, Đường Tĩnh Vân nghiêng đầu, "Nhẹ thôi, ngày mai em còn phải đi học".

Khương Diệp bất mãn ủi đầu vào cô, nhưng vẫn buông gáy cô ra, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô, rồi di chuyển xuống dưới.

Đường Tĩnh Vân cảm nhận được những động tác có phần vụng về của người đàn ông, liền không khỏi bật cười, đèn ngủ trên tủ đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng mờ, làm cô nhớ tới việc người đàn ông chu đáo đã tắt đèn huỳnh quang sáng chói, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ này, thế là ánh mắt có chút mơ màng, trong lòng mềm mại đến khó tin.

"Anh muốn sống với em cả đời......Vân Vân của anh….." Giọng nói trầm ấm và gợi cảm của Khương Diệp vang lên trong phòng, không biết đã làm khơi dậy trái tim ai đó.

Ánh trăng ngoài cửa không nhịn được trốn vào mây, tránh đi cảnh tượng xấu hổ này. Trong đêm dài thăm thẳm, ngọn đèn nhỏ màu vàng trên đầu giường vẫn sáng, cảnh xuân tươi đẹp dưới ngọn đèn nhỏ trở nên ấm áp và động lòng người.

C91 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch