Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Thành Thiên Kim Thương Giới

Chương 91: Từ hôn nhân đến nhẫn cưới

Chương 91: Từ hôn nhân đến nhẫn cưới


Trong ánh mắt chờ đợi của Khương Diệp, cô cầm lấy chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo, tao nhã và sang trọng, nhìn thiết kế và gia công đều rất tuyệt, là một đôi với chiếc nhẫn trên tay cô, cô ngước mắt lên cười nói: "Chuẩn bị từ khi nào vậy?" Nhìn vào cách gia công, thì chắc là được thiết kế riêng, những chiếc nhẫn trên tủ trưng bày sẽ không có kiểu khắc chữ viết tắt ở mặt trong nhẫn.

Khương Diệp thành thật trả lời: "Vào ngày chúng ta đi đăng ký kết hôn thì anh đã bảo người đặt làm rồi."

Đường Tĩnh Vân đeo chiếc nhẫn vào tay Khương Diệp, như thể đã trói buộc cả cuộc đời anh, nhìn ánh mắt tha thiết của anh, cô như bị ma xui quỷ khiến cúi xuống hôn nhẹ lên chiếc nhẫn của anh, sau đó ngước mắt lên cười nói: "Chồng à, sau này đừng để em phát hiện ra anh ăn vụng sau khi đã động phòng, cho dù muốn ăn vụng thì cũng phải che giấu thật kỹ, đừng để em phát hiện ra, nếu không, em không ngại làm cho trời đất đảo lộn đâu!"

Khương Diệp đưa tay ôm lấy cô, trong mắt chứa ý cười, "Được, cục cưng của anh."

Có lẽ thực sự có kiểu như duyên trời định, một người đã trải qua thăng trầm và nhìn thấu tình yêu, một người chán ghét những cuộc hôn nhân sắp đặt trong gia đình, hai người chính là như vậy, nhưng lại có quan điểm hôn nhân giống nhau đến kinh ngạc, có sự chấp nhất và coi trọng hôn nhân đến mức không ngờ, giống như Đường Tĩnh Vân đã nói, cô tuyệt đối sẽ không là người phá vỡ hôn nhân trước, còn Khương Diệp lẽ nào cũng không phải?

"Được rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi!" Khương Diệp bế người trong lòng lên, cười lớn, trong giọng nói có sự thấu hiểu hiếm thấy, anh hiểu cô, ngay từ cái nhìn đầu tiên thì đã biết người này có tính cách giống mình, nhưng không ngờ lại hợp nhau đến vậy!

Bữa trưa của Khương Diệp không được coi là thịnh soạn, nhưng mỗi món đều do anh dày công chuẩn bị, Đường Tĩnh Vân cười híp mắt ăn cơm, trong mắt không giấu được ý cười, thỉnh thoảng lại gắp một miếng thức ăn cho vào bát đối phương, trong sự bình đạm mang theo chút ấm áp của những cặp vợ chồng già.

Ăn xong bữa trưa, thì đã hơn mười một giờ, hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng chính thức đi học, cô có tiết vào buổi chiều, cho nên ăn xong cơm liền vội vàng trở về đi học.

Khương Diệp nhìn cô gái ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, chiếc áo sơ mi trắng, mở hai cúc áo, để lộ xương quai xanh tinh xảo, một chiếc quần tây bảy phân màu xám, để lộ ra làn da trắng mịn, nhưng anh biết dưới lớp quần áo che đậy đó là vô số vết hôn xanh tím, loang lổ mà rực rỡ, anh bước tới ôm lấy cô, "Đẹp quá, đẹp tới nỗi anh không muốn để em đi!"

Đường Tĩnh Vân véo cằm anh, hôn anh một cái, "Ngoan, ngoan ngoãn đợi ở đây, đợi chiều em học xong thì sẽ tới tìm anh."

Khương Diệp cười híp mắt nói, "Sao lại có cảm giác như giấu ngọc trong nhà vậy?" Rõ ràng là nhà của anh, nhưng lại có cảm giác như mình bị cô giấu vậy?

Đường Tĩnh Vân cười lớn, cảm nhận kỹ, thì dường như thực sự có chút kiểu như thế.

Khương Diệp móc từ trong túi ra một sợi dây chuyền bạch kim tinh xảo, sau đó tháo chiếc nhẫn trên tay cô ra, luồn vào sợi dây chuyền, rồi tự tay đeo vào cổ cô, cúi đầu hôn trộm một cái, giải thích, "Anh biết em không thích phô trương, chiếc nhẫn này tạm thời đeo ở cổ em, đợi tới khi nào em tiện thì đeo vào.”

Đường Tĩnh Vân ngẩng đầu cười nhẹ, đúng là một người đàn ông chu đáo.

Khương Diệp nắm tay Đường Tĩnh Vân đi ra khỏi phòng khách, đúng lúc chuông cửa vang lên, Khương Diệp cười nhạt, "Đoán chừng là một người bạn cũ biết tin anh về tới Kinh Đô nên tìm tới."

Vừa mở cửa, một người đàn ông cực kỳ đẹp trai lên tiếng nói, "Lão đại, anh về Kinh Đô sao lại…..”

Giọng nói véo von của anh ta chợt im bặt, như thể bị ai đó bóp cổ họng, hai mắt mở to, nhìn Khương Diệp dịu dàng nắm tay người phụ nữ bên cạnh bằng ánh mắt kinh ngạc, như thể đã nhìn thấy chuyện gì đó không thể tin được.

Đường Tĩnh Vân mỉm cười với anh ta, sau đó tạm biệt Khương Diệp, vội vã rời đi.

C94 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch