Trần Bội thức trọn một đêm không ngủ nổi. Mắt cứ mở tròn nhìn lên đèn trên trần nhà, suy nghĩ lo lắng rất lâu.
Cô không biết Thẩm Tây Thừa có tin tưởng những gì cô nói không
Cũng đúng thôi, nếu như cô thật sự không hiểu con người Nhân Nhân, nghe những loại chuyện như thế này, nhất định cô sẽ cho rằng Nhân Nhân là người ham vinh hoa phú quý. Có con với người đàn ông khác, rồi lại vu vạ cho Thẩm Tây Thừa để lừa gạt lấy tiền.
Đến tận lúc này, Trần Bội cũng không biết bản thân mình hành động như vậy là đúng hay sai nữa.
Nếu như Thẩm Tây Thừa không tin lời cô, nếu như, anh ta nghĩ cô cùng Giản Nhân Nhân hợp tác để lừa anh ta, vậy thì sẽ ra sao đây?
Trần Bội lăn qua lăn lại không ngủ được, cuối cùng cô đưa tay dụi dụi hai mắt, khẽ cắn răng gọi điện thoại cho Giản Nhân Nhân. Bất luận có như thế nào, cô vẫn muốn thẳng thắn với Nhân Nhân, như vậy sẽ được khoan hồng.
Lúc Giản Nhân Nhân đang mời Thanh Minh uống trà, thì nhận được điện thoại của Trần Bội. Cô biết, Trần Bội muốn hỏi về tình hình thai nghén của cô. Cô cầm điện thoại lên, nhỏ tiếng xin lỗi Thanh Minh rồi đi đến phòng vệ sinh nghe máy:
- Bội Bội, có chuyện gì vậy, ngày mai tớ sẽ trở về.
Trần Bội nghĩ một chút, rồi quyết định hỏi Giản Nhân Nhân, xem cô đã bỏ đứa bé đi chưa:
- Nhân Nhân, cậu phải thành thật nói với tớ, có phải cậu đã âm thầm bỏ đứa bé rồi không. - Cô ngừng lại một chút, rồi nói tiếp. - Mặc dù tớ cũng rất sợ đụng đến Thẩm gia, nhưng nếu cậu muốn bỏ đứa bé, cũng phải tìm một bệnh viện đàng hoàng. Đây là vì tốt cho bản thân cậu sau này. Tớ vẫn muốn ở bên cậu.
Giản Nhân Nhân sửng sốt. Hiểu ra Trần Bội nói những lời này là có ý gì, cô không nhịn được cười lên thành tiếng :
- Tớ thật sự chỉ đến chùa để cầu bình an thôi, không có lừa cậu đâu.
- Nhân Nhân, có chuyện này tớ muốn nói với cậu. Hôm qua tớ đã tìm được tấm danh thiếp trên đầu giường của cậu và tự ý liên hệ với Thẩm tiên sinh. Tớ đem chuyện cậu có thai nói với anh ta rồi.
Nhất thời Giản Nhân Nhân ngẩn cả người, không biết nên nói gì cho phải.
-Tớ nghe có người nói Thẩm gia đang thúc giục anh ta kết hôn, bởi vì anh ta chưa có con. Nếu nhà bọn họ mà biết cậu mang thai con của Thẩm gia, còn tự ý bỏ đứa bé, chắc chắn sẽ không để cho cậu sống yên ổn. Nhân Nhân, xin lỗi cậu, tớ tự ý một mình quyết định thay cậu.
-....- Giản Nhân Nhân nhéo mũi mình một cái - Sự tình dù gì cũng đến nước này rồi, vậy cậu cảm thấy anh ta có tin không?
Thật ra, nếu cô âm thầm bỏ đứa bé, Thẩm gia thật sự có thể biết được sao? Cho dù, biết được, chỉ cần hỏi Thẩm Tây Thừa, thì sẽ biết anh ta có sử dụng biện pháp an toàn. Như vậy bọn họ cũng sẽ cho rằng, đứa bé trong bụng cô là của người đàn ông khác.
Đương nhiên, bây giờ Thẩm Tây Thừa đã biết, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ không còn như vậy nữa.
Mặc dù dưới cái nhìn của cô, cho dù người của Thẩm gia biết, cho dù họ tin rằng đứa bé này là con của Thẩm Tây Thừa, bọn họ cũng chẳng có tư cách gì để không buông tha cho cô, phải cho cô biết tay cả, đúng không?
Dù sao, cô và Thẩm Tây Thừa nhiều nhất cũng chỉ là tình một đêm, chứ chẳng phải yêu đương gì...
-Tớ cũng không biết nữa. - Trần Bội đã suy nghĩ cả đêm, cũng cảm thấy bản thân quá kích động, quá phiền phức, cho nên hiện tại trong lòng cô hối hận biết bao. - Nhưng anh ta không có hỏi bất cứ điều gì, chỉ hỏi hiện tại cậu ở đâu. Nghĩ với bản lĩnh của anh ta, hẳn là chẳng mấy chốc mà tìm ra cậu đâu.
Giản Nhân Nhân cảm thấy Trần Bội đang hối hận, bèn nói:
- Được rồi, dù gì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Anh ta cũng đã biết cả. Nếu như anh ta không tin, tớ cũng không cần thiết phải nghĩ cách để khiến anh ta tin tớ. Nếu như anh ta tin đó là sự thật, để xem anh ta sẽ làm như thế nào? Có điều, Bội Bội, lần sau có chuyện gì, nhớ bàn với tớ trước đã, được không?
- Nhân Nhân, xin lỗi cậu nhiều lắm . -Trần Bội cũng cảm thấy bản thân mình quá mức tự tiện.
Giản Nhân Nhân thương lượng với Trần Bội một chút, cuối cùng quyết định chuyện tới đâu hay tới đó.
Thật ra đối với Giản Nhân Nhân mà nói, vì ước mơ của nguyên chủ, cũng vì không biết khi nào cô sẽ rời khỏi đây, cô không thể để cho Giản Nhân Nhân vửa trở về đã trở thành bà mẹ đơn thân được. Cho nên về mặt tâm lý, cô vẫn có xu thế muốn bỏ đứa bé này đi.
Dù sao với tình hình hiện tại, là cô hay nguyên chủ Giản Nhân Nhân thì cũng đều không đủ khả năng để nuôi một đứa trẻ. Đó là điều được rút ra dựa trên góc độ tương đối khách quan và hiện thực
Chỉ là hiện tại, đã để cho Thẩm Tây Thừa biết được mọi chuyện, mọi chuyện liền trở nên khó giải quyết hơn.
Giản Nhân Nhân đi ra ngoài, uống trà với Thanh Minh thêm một lát. Vừa bước khỏi quán trà, cả hai liền trông thấy một chiếc xe SUV màu đen.
Khi cô cùng Thanh Minh ra ngoài, cửa xe cũng mở, có một người bước xuống.
Người vừa tới chính là Thẩm Tây Thừa. Anh ta mặc một bộ âu phục chỉnh tề, trên mặt vẫn còn đeo một cặp mắt kính, khiến cho cả người toát lên nét lịch sự nho nhã.
-Giản tiểu thư, xin chào.
Thanh Minh hỏi nhỏ :
- Cô quen người này à?
Giản Nhân Nhân nhẹ nhàng gật đầu rồi nói:
- Tôi có chút việc, chắc không cùng cậu về chùa được.
Thanh Minh hiểu ý quay lại nhìn về phía Thẩm Tây Thừa, chắp tay trước ngực hành lễ, rồi quay lại nói với Giản Nhân Nhân:
- Vậy tôi về trước, có chuyện gì cứ tìm tôi nhé.
Đợi khi Thanh Minh đi rồi, Giản Nhân Nhân mới bước tới trước mặt Thẩm Tây Thừa, nhìn anh ta rồi nói:
- Anh từ trong thành phố đến đây hẳn là không có lái xe đi cùng. Cả quãng đường chắc cũng mệt rồi. Chúng ta vào quán uống chén trà, anh tiện thể nghỉ ngơi một lát, được chứ?