Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trừ Nhan Sắc Ra Em Chẳng Còn Gì Cả

Chương 33: (1)

Chương 33: (1)


Giản Nhân Nhân cùng Thẩm Tây Thừa ngồi trong một gian nhỏ. Quán trà vốn đã yên ắng, ngồi trong gian phòng riêng càng im lặng hơn.

Cả hai đều không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng vẫn là Giản Nhân Nhân phá vỡ bầu không khí ngột ngạt. Thẳng thắn mà nói, cô vẫn cảm thấy hơi khó tin:

-Anh tin hả?

Nếu không tin Thẩm Tây Thừa việc gì phải lo lắng tức tốc chạy xe tới đây.

Chỉ là anh ta làm sao có thể tin được? Việc này nếu không xảy ra với cô, thì chuyện một cô gái nghèo kiết xác, cùng với một người có quyền có thế, đến cô còn nghĩ rằng đây là lừa bịp đòi tiền, huống gì là bản thân anh ta.

Thẩm Tây Thừa nhìn cô:

-Cô không có lí do gì để lừa tôi.

Không có sao? Anh ta thật sự không lo cô sẽ lừa tiền? Hoặc nếu tham vọng hơn, muốn tìm một thân phận trong nhà họ Thẩm thì sao?

Không thể không nói, Giản Nhân Nhân cuối cùng cũng hiểu tại sao người mà Trần Bội làm trợ lí cho trước đây - ngôi sao Nhậm Tâm Đồng lại hao tâm tốn sức vì Thẩm Tây Thừa như vậy. Người như anh ta, rõ ràng mặt mũi cũng không phải là xuất sắc, nhưng lúc anh ta nói ra câu ấy lại khiến Giản Nhân Nhân có một loại cảm giác khó tả.

Sau khi xảy ra chuyện đó, từng nói chuyện với nhau, lại thêm cách cư xử của anh ta, vậy mà cô vẫn không cảm thấy ghét anh ta chút nào.

Giản Nhân Nhân cúi đầu che đi tâm tình trong mắt, cười nói:

-Tôi vốn nghĩ anh sẽ không tin. Dẫu sao đến chính tôi còn không tin nổi mình mang thai mà.

Việc với xác suất cực thấp, gần như không thể xảy ra, bây giờ lại xảy ra với cô.

Cũng thật khó để Thẩm Tây Thừa có thể tin. Chỉ cần điểm này, chỉ với việc anh ta không hoài nghi đứa bé trong bụng có phải là con của anh ta không, đã đủ để một người con gái vừa cảm tính vừa lý tính như cô chấn động.

Ánh mắt Thẩm Tây Thừa hết nhìn mặt cô lại nhìn xuống bụng, rồi nhanh chóng nhìn chỗ khác:

- Xác suất ít thì ít, nhưng cũng đâu phải là không thể xảy ra?

- Anh không nghi ngờ sao? Nghi ngờ đứa bé trong bụng tôi là của người khác.

Có lẽ rất khó lí giải tại sao một cô gái lại có quá nhiều câu hỏi vụn vặt như thế, Thẩm Tây Thừa im lặng vài giây, chầm chậm đáp:

-Không có.

-Tại sao?

Nếu cô là Thẩm Tây Thừa, cô cũng sẽ hoài nghi thôi.

-Cô không có lí do gì để lừa tôi. - Thẩm Tây Thừa trả lời lần nữa. - Cô cũng không dám đem chuyện này đi gạt người.

Giản Nhân Nhân có chút buồn cười.

Hai người bọn họ, không tính lần gặp mặt này, tổng cộng chỉ mới chạm mặt 2 lần. Lần đầu tiên không có nói gì với nhau, lần thứ 2 nói chuyện cũng không nhiều, có thể nói là không hiểu rõ về đối phương,. Anh ta lại bảo cô sẽ không dám đem chuyện này đi gạt người. Nói như thể đã quen cô rất nhiều năm rồi không bằng.

Cũng đúng, người có thân phận nhỏ bé như cô làm sao dám gạt anh ta. Người thuộc tầng lớp thượng lưu đâu phải kẻ ngu. Lời nói dối một khi bị phát hiện, người như cô chắc chắn gánh không gánh vác nổi hậu quả. Vì vậy Thẩm Tây Thừa có tự tin rằng cô không dám nói dối.

Giản Nhân Nhân chìm vào im lặng. Cô cùng Thẩm Tây Thừa vốn dĩ là người dưng chẳng quen biết, cả đời này cũng không có cơ hội gặp nhau. Bây giờ bọn họ bỗng có một đứa con chung, việc này khiến lúc cô đối diện anh ta luôn có một loại cảm giác không nói nên lời, rất bất lực.

-Hôm nay anh đến tìm tôi, tôi biết anh đã tin chuyện này.

Giản Nhân Nhân hít một hơi, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tây Thừa:

-Quyết định của anh như thế nào?

-Rất xin lỗi.

Thẩm Tây Thừa lại nói lời xin lỗi.

Nếu lúc đó anh cẩn trọng hơn, có lẽ tất cả chuyện hôm nay sẽ không xảy ra.

Giản Nhân Nhân biết vì sao anh ta lại xin lỗi, chỉ là cô cũng không nghĩ nhiều đến vấn đề vướng mắc này. Dẫu sao việc cô có thai cũng không phải là chuyện Thẩm Tây Thừa dự đoán được.

-Cô Giản, quyết định nằm ở cô. - Thẩm Tây Thừa nói. - Bất luận cô có quyết định gì, tôi đều sẽ tôn trọng.

Việc này làm Giản Nhân Nhân có chút bất ngờ.

Cô nghĩ đã đến vài trường hợp, nhưng quả thực không ngờ anh ta lại nói vậy.

Quyết định nằm ở cô?

Giản Nhân Nhân dở khóc dở cười, cô không tin nổi lời vừa rồi của Thẩm Tây Thừa:

-Tôi muốn thế nào thì sẽ như thế đó?

Thẩm Tây Thừa hơi khựng lại, gật đầu.

-Vậy nếu tôi nói tôi muốn gả cho anh, làm Thẩm phu nhân thì sao?

Lúc Giản Nhân Nhân hỏi câu này, giọng nói có phần sắc bén.

Loại sắc bén này làm cho biểu cảm trên mặt cô thay đổi vô cùng phong phú. Ccô không hiểu chủ nhân thân xác này, hay nói thẳng ra chính là cô tại sao có thể như vậy? Tại sao việc hoang đường như vậy lại xảy ra với mình?

Đầu tiên chủ nhân thân xác này chỉ có ý muốn cám ơn giám đốc Trần, không ngờ lại bị chuốc rượu còn bị bỏ thuốc. Cô biến thành Giản Nhân Nhân, chỉ nghĩ đến cược 1 ván muốn bản thân thoát khỏi sự việc, kết quả hình như lại tự khiến mình cuốn thêm vào.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch