Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trừ Nhan Sắc Ra Em Chẳng Còn Gì Cả

Chương 46: (2)

Chương 46: (2)


Vẫn là bà Thẩm tiến lên trước, bà nghiêm nghị nhìn cậu con trai hỏi :

- Tây Thừa, con nói cho mẹ nghe, có phải là Nhân Nhân không muốn có đứa bé này không? Nếu như là như vậy, để mẹ đi...

Thẩm Tây Thừa lắc đầu:

- Không phải vậy, là con không muốn .

- Vậy... - Thẩm phu nhân không biết phải nói ra sao.

- Tại sao lại không muốn? - Ông cụ Thẩm hỏi. - Năm nay cháu cũng đã ba mươi lăm tuổi rồi, đã đến lúc lập gia đình rồi.

Thẩm Tây Thừa vẫn không lên tiếng, anh chỉ là im lặng một hồi lâu rồi đáp :

- Ông nội, cháu đã quyết định rồi.

Lần này đến cả bà cụ Thẩm cũng không ủng hộ Tây Thừa được nữa, bà không còn can ngăn con trai. Thẩm Danh Thắng vì thế mà dễ dàng xông lên, quất thật mạnh mấy cái lên người anh, tiếng thắt lưng da đánh xuống khiến cho bà Thẩm không cầm được mà mắt rơm rớm.

Thẩm Tây Thừa đã bao nhiêu năm không phải chịu đòn rồi. Nó vẫn giống y như lúc còn bé, cho dù có bị đánh thế nào, không khóc không thét cũng không kêu van.

Sau cùng, Thẩm Danh Thắng quăng chiếc dây lưng xuống đất. Ông đạp một cái, cười lạnh nói:

- Là tao dạy mày như vậy à? Sách vở cũng dạy mày như vậy à? Những việc trước đây của mày tao đều không quản, hôm nay con gái nhà người ta có thai rồi, mày muốn đưa nó đi phá thai, mày đúng là thằng không ra gì! Thẩm Tây Thừa, tao hỏi mày lại lần nữa, đứa bé này, mày muốn hay là không muốn ?

Thẩm Tây Thừa nhắm mắt vào, tay nắm chặt thành nắm đấm. Anh đã đau đến mức trên trán đẫm mồ hôi, nhưng vẫn cắn răng đáp lại:

- Không muốn.

- Tại sao con lại như vậy? - Thẩm phu nhân khom người xuống ngồi trước mặt Tây Thừa, nhìn thấy bộ dạng con trai đau đớn đến vậy nhưng vẫn nhẫn nhịn, bà nghẹn ngào nói. - Con cảm thấy là gia thế Nhân Nhân không tốt phải không ? Không sao, bà nội con nói rất đúng. Đếm ngược ba đời, có ai mà không xuất thân bần hàn chứ. Tây Thừa, mẹ biết là con không phải loại đàn ông vô trách nhiệm. Rốt cuộc là tại làm sao, ít nhất con cũng phải nói cho mẹ biết chứ?

Thẩm Tây Thừa vẫn quyết không hé lời nào. Bầu không khí cả nhà họ Thẩm vốn đang vì chuyện Giản Nhân Nhân mang thai mà trở nên vui vẻ, giờ bỗng nhiên ảm đạm hẳn đi.



* * *



Tuy là Thẩm Tây Thừa đã hạ quyết tâm sẽ đưa Giản Nhân Nhân đi bỏ cái thai, nhưng người nhà họ Thẩm về cơ bản vẫn nhất quyết không chấp nhận.

Bà Thẩm không ngủ được, bà cụ Thẩm cũng vậy. Hai người họ từ sáng sớm không hẹn mà gặp đã dậy cùng lúc, cùng nhau ra ngoài tìm gặp Giản Nhân Nhân.

- Con luôn cảm thấy là Thẩm Tây Thừa không phải là người đàn ông vô trách nhiệm, liệu có phải bên trong đó có ẩn tình gì không? - Bà Thẩm dáng vẻ lo lắng nói. - Bản thân con cảm thấy là ngừoi không cần đứa bé này chính là Nhân Nhân.

Bà cụ Thẩm nghi hoặc:

- Sao lại nói như vậy?

- Con bé còn nhỏ tuổi. Hồi con bằng tuổi nó, đừng nói đến làm mẹ, đến cả kết hôn còn không muốn nữa là. Tất nhiên, điều con lo nhất không phải là cái này. Đứa trẻ này liệu có cho rằng, chúng ta chỉ muốn nó sinh con mà không cho nó bước chân vào Thẩm gia không?

Bà Thẩm càng nghĩ càng thấy có lý.

- Gia cảnh của Nhân Nhân bình thường. Theo lý mà nói, không môn đăng hộ đối với chúng ta, con bé có suy nghĩ đó cũng là dễ hiểu. Mẹ, đừng nói là con bé, nếu là ngày trước, bảo con nhận một cô con dâu không môn đăng hộ đối là hoàn toàn không thể. Tây Thừa từ nhỏ vốn không thích nói nhiều, bình thường tâm tư suy nghĩ của nó cũng giấu rất kĩ. Con thấy quan hệ giữa nó và Nhân Nhân không giống đôi tình nhân. Có thể Nhân Nhân nói không cần, nó cũng chẳng hỏi nhiều mà đồng ý luôn rồi.

- Con nói cũng có lý. Con bé còn nhỏ, gặp phải chuyện này có lẽ cũng sợ hãi.

Bà cụ Thẩm cũng nghĩ theo chiều hướng của Thẩm phu nhân.

Không ai hiểu mẹ bằng con, nghĩ lại cũng thật đúng.

Thẩm Tây Thừa biết mẹ mình nhất định sẽ đến tìm Nhân Nhân, vậy nên đã đến trước một bước, đón Nhân Nhân đi rồi.

- Tôi biết em gần đây vẫn chưa vào đoàn làm phim, người nhà tôi có thể sẽ tìm em. Vì vậy nếu em không ngại, tôi sẽ sắp xếp cho em ở một nơi bên ngoài, người trong nhà không ai biết về nơi đó. - Anh thoáng ngừng lại trong giây lát. – Em muốn lúc nào đi làm phẫu thuật cũng được, bệnh viện tôi cũng đã sắp xếp ổn thoả rồi. Đợi làm phẫu thuật xong, tôi sẽ bảo người đến chăm sóc cho em.

Giản Nhân Nhân gật đầu:

- Được.

Cô ngồi ngay cạnh ghế lái, lại nhìn sang Thẩm Tây Thừa, bỗng nhiên phát hiện tư thế lái xe của anh thật kì lạ. Người khác lái xe đều sẽ tựa vào ghế sau lưng, anh lại không như vậy.

Đúng là kỳ lạ, lái xe còn phải nghiêm túc đến thế, không thấy mệt sao ?

Từ sau khi mang thai, Giản Nhân Nhân cảm thấy khứu giác của cô cũng nhạy cảm hơn. Cô ra sức ngửi thử, cứ cảm giác trong xe có mùi thuốc đông y nhàn nhạt.

- Sao tôi lại thấy như có mùi thuốc nhỉ?

Giản Nhân Nhân tò mò nhìn anh.

- Có phải anh bị thương ở đâu không?

Thẩm Tây Thừa hơi ngẩn người ra, khẽ lắc đầu nói:

- Không có, tài xế của tôi thoa thuốc. Có lẽ là mùi của anh ấy lưu lại trên xe. Có phải em ngửi mùi này thấy không thoải mái không? Hay để tôi mở cửa sổ?

- Không cần đâu. - Giản Nhân Nhân nghĩ một lát rồi lại hỏi.

- Tối qua anh đã nói chuyện với người nhà rồi à ?

- Ừ. Nói rồi.

- Anh nói như thế nào? Họ không có ý kiến gì sao?

Thẩm Tây Thừa lại đáp:

- Những điều đó đều không quan trọng. Giản tiểu thư, suy nghĩ của người khác không quan trọng, em chỉ cần suy xét đến bản thân mình thôi.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch