Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trừ Nhan Sắc Ra Em Chẳng Còn Gì Cả

Chương 47: (1)

Chương 47: (1)





Tối hôm trước,Thẩm Tây Thừa đã bảo người đi dọn dẹp lại căn phòng. Nơi này thuộc toà chung cư cao cấp nằm trong khu vực trung tâm, Giản Nhân Nhân đã đi ngang qua đây không chỉ một lần. Lúc trước cô và bố mẹ từng cân nhắc đến nơi này. Chỉ có điều địa điểm thì đẹp, cơ sở vật chất cũng tốt, nhưng giá nhà lại rất đắt. Gia đình cô tuy là có thể chịu được khoản cọc ban đầu, nhưng cô vẫn cảm thấy giá thàn quá cao, vậy nên đã từ bỏ. Không thể ngờ nổi là hôm nay cô lại dùng đến cách thức này để tới đây ở.

Đây là khu chung cư độc thân, diện tích cũng không phải là quá lớn. Hai phòng ngủ một phòng khách, trong đó có một phòng được sửa sang lại thành phòng đọc sách. Có điều gần cửa sổ sát đất vẫn kê một chiếc sạp, có thể trở thành giường cho khách ngủ lại khi tới chơi nhà.

Nơi này đã được thu dọn rất sạch sẽ, nhưng Giản Nhân Nhân nhìn ra được là không hề có dấu vết của người ở. Điều này có nghĩa là phỏng chừng căn nhà chưa từng có ai sống cả.

- Em có thể an tâm ở đây. Căn nhà này do bạn tôi đứng tên, tôi nghĩ là người nhà không điều tra ra được ngay đâu. - Thẩm Tây Thừa đưa chìa khoá nhà cho cô. - Ở ngay gần đây cũng có trung tâm thương mại và tàu điện ngầm, rất thuận tiện. Mỗi ngày tôi sẽ bảo người đến nấu cơm cho em. Đợi đến khi em chuẩn bị sẵn sàng rồi, chúng ta sẽ tới bệnh viện.

Giản Nhân Nhân ừ một tiếng. Nếu Thẩm Tây Thừa đã sắp xếp ổn thoả rồi, vậy cô cũng không cần lo lắng đến phía người nhà họ Thẩm nữa.

Thẩm Tây Thừa không đi ngay mà ngồi trên sofa xem điện thoại, Giản Nhân Nhân đoán là anh đang bận công việc nên cũng không làm phiền. Mấy ngày gần đây cô đều cảm thấy mệt mỏi, thậm chí mỗi ngày thức dậy đánh răng đều có cảm giác buồn nôn. Cô không biết có phải là phản ứng khi mang thai không. Nhưng bất luận có phải hay không, những ngày như vậy có lẽ cũng sẽ chẳng diễn ra bao lâu nữa rồi.

Giản Nhân Nhân nằm trên giường, vốn là định nghĩ xem kế hoạch tiếp sau đây sẽ thế nào, chỉ là chưa nghĩ được bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Thẩm Tây Thừa trả lời email xong thì đến phòng ngủ. Thấy Giản Nhân Nhân đang nép mình nằm trên giường, anh nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, kéo rèm lại.

Căn phòng ngủ bỗng nhiên tối đi, thời tiết ở Đế Đô khô hanh, trong phòng có chuẩn bị sẵn máy tạo ẩm, anh mở nó lên rồi rời khỏi phòng, đóng cửa cẩn thận. Điện thoại đã rung lên mấy lần, đều là tin nhắn mẹ anh gửi đến.

Anh lần lượt mở ra đọc.

[Tây Thừa, con đưa Nhân Nhân đi đâu rồi?]

[ Tây Thừa, con đừng làm những chuyện khiến bản thân mình phải hối hận, mẹ biết là con muốn có đứa con này.]

[ Những chuyện sau đó không cần con phải bận tâm, bố mẹ sẽ xử lí được. Con nói cho mẹ biết, bây giờ các con đang ở đâu?]

Anh nghĩ một lát, để điện thoại ở chế độ im lặng, không hề trả lời lại tin nhắn.

Phía bệnh viện anh cũng đã liên lạc rồi, Thẩm Tây Thừa nhớ ra trong tủ lạnh cũng không có đồ ăn gì liền cầm chìa khoá xe đi ra ngoài. Gần đây có trung tâm mua sắm, Thẩm Tây Thừa mặc một bộ trang phục thoải mái, một tay đẩy xe mua hàng. Tuy bây giờ đang là giờ đi làm nhưng người đến siêu thị mua sắm cũng không ít.

Mua mấy hộp sữa tươi, còn có mấy chai khoáng. Nghĩ đến buổi tối có thể cô sẽ thấy đói, Thẩm Tây Thừa còn mua thêm một ít mỳ, trứng, cả thịt cho bữa trưa. Các gia vị cần dùng trong bếp anh cũng mua đủ cả.

Vốn là định mua hoa quả ở trong siêu thị, nhưng anh lại kịp nhớ ra là ngay cạnh siêu thị có cửa hàng nước quả, thế là chuẩn bị đẩy xe ra thanh toán luôn.

Thực ra đến giờ thì Thẩm Tây Thừa không còn hiểu những cô gái hai mươi mấy tuổi đầu thích thứ gì nữa. Mà có lẽ là anh chưa bao giờ hiểu. Nhưng anh biết, rất nhiều người thích ăn đồ ăn vặt. Anh liền đến chỗ khu đồ ăn vặt, lại lấy điện thoại ra lên mạng tra một hồi, vừa tra vừa chọn đồ ăn, mua đầy cả một xe.

Trong lúc thanh toán, đứng xếp hàng trước anh là một người phụ nữ có bế theo con nhỏ, cái đầu nhỏ xinh của đứa bé đang dựa vào vai mẹ nó, xem ra mới chỉ có hơn một tuổi thôi.

Khuôn mặt của đứa nhỏ bụ bẫm, có vẻ như nó đang rất tò mò nhìn anh.

Trên thế giới này thích cười nhất có lẽ là các bạn nhỏ. Đứa trẻ này nhìn Thẩm Tây Thừa rồi nhoẻn miệng cười, để lộ ra mấy cái răng cửa trắng tinh. Trước ngực bé có đeo một cái yếm dãi, trông vô cùng đáng yêu.

Thẩm Tây Thừa cũng cười lại với cậu bé.



* * *



Lúc Giản Nhân Nhân tỉnh dậy cũng đã sắp giữa trưa rồi. Cô phát hiện rèm cửa đã được kéo lại, máy tạo ẩm cũng được bật lên thì biết ngay là Thẩm Tây Thừa đã làm những việc này. Cô đi dép vào rồi bước ra khỏi phòng, Thẩm Tây Thừa đang bày thức ăn, nhìn thấy cô liền nói:

- Lúc nãy tôi bảo người mang đồ ăn trưa qua đây. Em rửa tay là có thể ăn ngay được rồi.

Mối quan hệ của họ nằm giữa ranh giới người lạ và bạn bè, nhưng lại có một đứa con chung. Trên thực tế, họ cũng nói chuyện với nhau chưa được nhiều.

Giản Nhân Nhân lặng lẽ đi rửa tay rồi đến bên bàn ăn. Hai món mặn, một món chay, một bát canh, dinh dưỡng rất cân đối. Bên cạnh còn đặt một đĩa hoa quả đã cắt sẵn.

Hai người đều không nói câu nào, cơ bản là cả bữa cơm chẳng có trao đổi gì.

Lúc sắp ăn cơm xong, Giản Nhân Nhân lấy hết can đảm nói:

- Tôi muốn ngày mai hoặc ngày kia sẽ đi làm phẫu thuật. Bởi vì bộ phim mà tôi sắp tham gia không bao lâu nữa là khai máy rồi. Tôi không muốn bị lỡ thời gian.

- Được.

Thẩm Tây Thừa im lặng một hồi rồi đáp:

- Lúc nào thì em gia nhập đoàn phim ?

- Khoảng giữa tháng sau.

Bây giờ đã là ngày hai mươi rồi, Thẩm Tây Thừa lại nói:

- Bác sĩ nói tốt nhất là nghỉ ngơi trong vòng một tháng. Có cần tôi ra mặt hoãn lại thời gian khai máy không?

Bây giờ Giản Nhân Nhân cũng không phải là kẻ khờ nữa. Cô biết chỉ cần hoãn lại một ngày khai máy, chi phí phát sinh của đoàn làm phim sẽ rất lớn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch