Tô gia và Diệp gia cùng nhau đào hố ủ phân ở hai bên ngoài tường rào, mỗi hố rộng 1 mét, dài 3 mét và sâu 1 mét. Tô Diệp dùng một thân cây gỗ để gia cố bốn phía tường và đáy hố. Ở chân tường, nàng mở một lỗ thoát, cải tạo lại ống dẫn, sau đó xả nước thải trực tiếp từ ống dẫn phía trên ra hố ủ phân bên ngoài.
Người của hai nhà mang bao tải lên núi đào đất mùn. Giữa tháng 11 trời đã rất lạnh, gió lại lớn. Lên núi, gió thổi qua buốt giá không gì sánh bằng. May mắn là người đông, xe đẩy tay cũng ở ngay chân núi.
Mỗi nhà đào vài xe, số đất mùn chưa dùng đến thì chất tạm sang một bên. Trước khi đổ đầy hố ủ phân, họ trải một lớp đất hoai mục, sau đó cắt cỏ mang về thành từng đoạn, chất đống lên trên lớp đất hoai mục, rồi lại rải phân tro. Cứ thế lặp lại từng lớp một cho đến khi hố đầy hai phần ba, sau đó đậy bằng tấm ván gỗ do Tô Thế Vĩ làm. Phía trên còn phủ thêm một lớp đất để giữ ấm.
Kết quả ra sao thì phải đến đầu xuân năm sau mới biết được.
Để nung than, Diệp Quốc Kiện tìm một chỗ trong sân nhà mình, dựng một mái che lớn, đào một hố to dài 6 mét, rộng 2 mét và sâu 1 mét. Dọc theo rìa hố, ông đắp đá cao 1 mét. Đối với Diệp Quốc Kiện mà nói, việc xây lò này rất dễ dàng.
Cái lò được xây xong rộng 2 mét, dài 5 mét, cao 2 mét, có mái vòm.
Tô Diệp cảm thấy cái lò này còn có thể dùng để nung gạch, nung gốm sứ.
“Cái này có thể nung gạch, nung chén đấy!”
Diệp Quốc Kiện bừng tỉnh đại ngộ: “Diệp Tử, cậu sẽ xây cho con một cái lò nhỏ trong sân nhà con, chuyên dùng cho con thôi. Con muốn nung gì thì nung!”
Tô Diệp đáp: “Con chẳng biết gì cả.”
“Không sao, con cứ chơi theo ý mình. Cậu thấy con vận may đặc biệt tốt đó.”
Một nhóm người vội vàng đi nung than. Nghe nói lò đầu tiên chỉ dùng được một phần năm sản lượng, lò thứ hai được một nửa, còn lò thứ ba thì nhiều sản phẩm bị vỡ vụn, nhưng vẫn thành than được.
Tô Diệp nghĩ: Đúng là lắm người thông minh.
Tô Cảnh Lâm nhờ người làm mấy sợi dây thép. Tô Thế Vĩ dùng dây thép uốn thành một cái khung hình chữ nhật, rộng một thước, dài một thước rưỡi.
Đã có vỉ nướng sắt, có than củi, Tô Diệp tìm một khối đất sét đỏ, dùng sọt tre miệng rộng lọc sơ qua, rồi ngâm với nước một đêm. Hôm sau, nàng ra sức nhào nặn, đập dập. Tô Diệp cảm thấy đã gần được rồi, nàng nặn đất sét đỏ thành một cái chậu vuông nhỏ hơn cái vỉ nướng một chút, rồi phơi khô hai ngày.
Tô Diệp dùng những cành củi to bằng bắp tay để dựng một đống củi, đặt cái chậu vuông đã phơi khô lên trên, lại đặt thêm một ít củi lên nữa, rồi đốt lửa bên dưới. Chờ lửa cháy hết và nguội đi, Tô Diệp lấy cái chậu ra xem xét. Vẫn ổn, không vỡ, bên cạnh chỉ có một vết nứt nhỏ tinh tế. Tô Diệp tự mình cảm thấy rất ưng ý. Nàng thử cho một ít than vào đốt, cũng chẳng thấy nó cháy hỏng.
Tô Cảnh Lâm nhận xét: “Vì thịt nướng, Diệp Tử đúng là vận dụng đầu óc xoay chuyển cực nhanh!”
Tô Cảnh Phong thầm nghĩ: “Chị Hai lại chuẩn bị ăn rồi! Chị Hai là chị Hai tốt nhất trên đời này!”
Đồ đạc đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu thịt thôi. Tô Diệp quyết định mai lên núi tìm con mồi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm lên núi kiểm tra bẫy. Họ thu hoạch được mấy con thỏ rừng. Hai người quyết định đi sâu hơn vào hướng đã đánh dấu lần trước, đến chỗ từng nghe thấy tiếng lợn rừng. Họ đi nhẹ bước chân, và nhìn thấy sáu, bảy cây hạt dẻ, dưới đất phủ kín một lớp hạt dẻ dày đặc.
Tô Diệp bóc thử vài quả vỏ ngoài đầy lông, tiếc là tất cả đều hỏng. Tô Cảnh Lâm cũng bóc vài quả, cũng chẳng có quả nào lành lặn.
“Anh, anh chờ em ở đây nhé, em đi săn chút con mồi.”
“Đi cùng.”
“Anh đi không nhanh đâu, bước chân lại nặng nề nữa.”
Tô Cảnh Lâm ấm ức.
Tô Diệp thẳng tắp đi sâu vào trong, trên đường đi cứ đánh dấu lên cây. Nàng săn được mấy con thỏ rừng. Nửa canh giờ sau, Tô Diệp biết không thể đi sâu hơn nữa, vì còn phải mất thời gian quay về.
Tô Diệp dạo quanh một vòng, lạ thật, nơi này chẳng phải gọi là dãy núi săn bắn sao, sao lại không đụng phải con lợn rừng nào nhỉ.
Tô Diệp lại săn được thêm mấy con thỏ rừng nữa, nhưng hươu thì chẳng thấy đâu. Nàng đành phải quay lại. Khi trở về đến rừng hạt dẻ, Tô Cảnh Lâm đã hâm nóng đồ ăn xong.
Sau khi ăn xong, Tô Diệp dạo quanh gần đó rồi nói: “Chỗ này có thể đặt mấy cái bẫy rập đấy.”
“Hôm nay không mang công cụ, mai mình lại đến.”
Thu hoạch được mười mấy con thỏ rừng cũng không phải ít, cả hai cùng xuống núi.
“Anh, có nhận ra thảo dược nào không? Hái về bán đi.”
“Không nhận ra.”
Về đến nhà, Tô Diệp thái thịt thỏ thành từng miếng nhỏ, dùng gia vị ướp lên. Tô Thế Vĩ thì vót xiên gỗ.
Chờ thịt thỏ được xiên thành từng xâu một, Tô Diệp nhóm bếp than, đặt vỉ nướng lên. Lần đầu tiên Tô Diệp nướng mười xâu. Tô Cảnh Phong nhìn chằm chằm những xâu thịt không chớp mắt. Tô Diệp nướng chín xong, giữ lại một xâu cho mình, còn lại đều đưa cho hắn. Tô Cảnh Phong chia thịt xiên cho người lớn, còn xâu cuối cùng thì tự mình ăn.
Tô Diệp cắn một miếng, tuy không có thì là và ớt cay, hương vị vẫn rất ổn. Tiếp đó, Tô Diệp nướng cho Tô Hủy, đến cuối cùng thì ai nấy tự nướng tự ăn.
Thịt nướng xiên nhận được sự khen ngợi nhất trí từ mọi người.
Sáng sớm hôm sau, lò than của Diệp gia vừa nguội. Diệp Đức Tường và Diệp Đức Võ nghe nói Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm lên núi đào bẫy, cũng muốn đi cùng. Họ cùng Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm vác cuốc, xẻng sắt lên núi. Đến rừng hạt dẻ, họ đi xa hơn một chút, rồi đào bẫy ở mấy chỗ mà Tô Cảnh Lâm cho rằng con mồi hay đi qua.
Lần này, cái bẫy đào rộng 2 mét, dài 2 mét, sâu 2 mét rưỡi, đáy không cắm cọc nhọn. Đến chạng vạng, bốn người đã đào xong bốn cái bẫy rập. Khi về đến nhà, trời đã tối mịt.
Tô Diệp nhận thấy trong nhà mọi người đều dùng chén và chậu để đựng thức ăn, không hề thấy có cái đĩa nào cả. Điều này khiến Tô Diệp, người đã quen dùng đĩa, cảm thấy rất không quen. Trước đây, Tô Diệp từng xem chương trình làm đồ gốm “Mộc diệp trản” trên TV, nên nàng vẫn nhớ đại khái quy trình làm đồ gốm.
Tô Diệp quyết định mỗi ngày, sau khi kiểm tra bẫy rập trở về, thời gian còn lại sẽ dùng để nung đĩa. Cái lò nhỏ mà Diệp Quốc Kiện xây cho nàng đã hoàn thành, nó được xây tựa vào tường rào.