Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Làm Ruộng Hằng Ngày

Chương 21: Giày da

Chương 21: Giày da
Tô Diệp còn dựng một mái che rộng 2 mét, dài 5 mét liền với cái lò nhỏ.

Bên dưới mái che, Tô Diệp đào một cái hố vuông 1 mét, sâu nửa thước. Nàng nén chặt viền và đáy hố. Tô Cảnh Lâm thấy em gái lại hì hục làm việc liền đến giúp. Diệp Đức Chính thấy vậy cũng tới giúp một tay.

Tô Diệp đến một chỗ trên sườn núi phía bắc, đào lớp đất bề mặt ra, rồi chất đầy một xe đất sét bên dưới mang về. Sau khi về, nàng đập nát những cục đất, dùng sọt tre lọc bỏ sỏi đá và rễ cỏ, rồi đổ vào hố. Ba người mất nửa ngày để lấp hố đến cách mặt đất khoảng một gang tay. Tô Diệp múc nước đổ đầy hố, dùng gậy gỗ khuấy đều.

Sau khi ngâm đất sét với nước một ngày một đêm, Tô Diệp tìm một cây gậy gỗ vừa tay, gọt tròn phần dưới, dùng để thay chân giẫm bùn. Thời tiết lạnh thế này, nàng không dám cởi giày dùng chân giẫm. Nếu mẹ nàng mà biết, chắc sẽ bị mắng té tát mất.

Tô Diệp nhìn Diệp Đức Chính đang đứng bên cạnh thỉnh thoảng lại chọc chọc vào vũng bùn. Thấy hắn lớn lên khỏe mạnh thế kia, không biết có nên kêu hắn cởi giày xuống giẫm không… Thôi, nàng quyết định bỏ ý đó đi. Con nhà người ta, người ta xót.

Khi Diệp Quốc Kiện về thấy họ cứ chọc chọc vào bùn như thế, không khỏi bật cười: “Diệp Tử, sao không dùng chân giẫm đi con?”

“Lạnh lắm ạ.”

“Để thằng biểu ca con giẫm đi, con trai sợ gì lạnh!”

Diệp Đức Chính im lặng.

Sáng sớm hôm sau, Tô Diệp một mình lên núi kiểm tra bẫy. Các bẫy cũ chỉ thu được hai con thỏ rừng, còn các bẫy mới đặt thì tổng cộng thu được tám con thỏ rừng.

Về đến nhà, Tô Diệp nhìn thấy Diệp Quốc Kiện đã cởi giày đi chân trần giẫm tới giẫm lui trong vũng bùn. Lên khỏi hố, ông uống một bát canh gừng do Tô Hủy nấu. Diệp Đức Chính cũng cởi giày xuống giẫm. Sau khi Diệp Đức Chính lên, Tô Diệp lại dùng gậy gỗ khuấy tiếp. Cứ giẫm rồi khuấy thêm hai ngày nữa, Tô Diệp cảm thấy đất sét đã đạt yêu cầu.

Tô Thế Vĩ đóng cho nàng một cái bàn làm việc, vừa vặn với chiều cao của nàng. Vì không có bàn xoay, nàng chỉ có thể nặn bằng tay.

Tô Diệp dùng tay nặn mấy cái hộp bát hình vuông. Làm hình vuông thì dễ hơn. Làm xong, nàng đặt sang một bên phơi khô.

Tô Diệp cầm một cục bùn, ra sức nhào nặn tới nhào nặn lui, sau đó bằng cảm giác nặn lấy một cục nhỏ, dàn phẳng ra. Tô Diệp nhúng tay vào nước, vuốt trên bề mặt theo một hướng, cảm thấy độ dày đều nhau. Nàng vê phần bùn xung quanh thành viền đĩa, vuốt cho đều rồi đặt lên giá phơi khô.

Tô Diệp cũng chẳng bận tâm liệu cách đó có đúng hay không, nàng cứ làm theo ý mình thôi.

Tô Cảnh Lâm nặn được vài cái ống đựng bút. Diệp Đức Chính thấy vậy rất có hứng thú, cũng lấy cục bùn ra nặn những thứ hắn muốn. Mấy đứa trẻ khác nhìn thấy ngứa tay cũng gia nhập đội hình.

Diệp Quốc Kiện vậy mà đã kêu Tô Thế Vĩ làm khuôn gạch. Ông làm được bảy, tám khối gạch mộc.

Tô Diệp nặn được hơn mười cái đĩa theo ý mình, số đất sét còn lại thì mọi người dùng hết, đủ loại hình thù chất thành một đống.

Ngày hôm sau, Tô Diệp nhóm củi để nung trước mấy cái hộp bát. Nàng dùng dao gọt giũa phôi đĩa, gọt bỏ một lớp ở giữa đáy đĩa, rồi dùng cát mịn lọc kỹ để mài phẳng đáy đĩa. Mặt đĩa cũng được chà bằng cát mịn cho bóng loáng, mài nhẵn mọi chỗ lồi lõm có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Tô Diệp tự mình cảm thấy rất ưng ý.

Những người khác cũng học theo, nhưng giữa chừng vỡ nát không ít.

Tô Diệp mất cả một ngày trời để gọt giũa mười mấy cái phôi đĩa. Nàng cho các phôi đĩa vào hộp bát, rồi đặt vào lò, xếp ở vị trí gần cửa lò.

Diệp Quốc Kiện đặt gạch mộc ở phía bên kia cửa lò. Những món đồ mà người khác nặn thì được đặt sát vào trong hoặc xếp chồng lên trên gạch mộc và hộp bát. Lò được chất đầy. Xếp xong lò, trời đã tối mịt. Mọi người quyết định mai sẽ bắt đầu nung.

Sáng sớm hôm sau, Tô Diệp đốt lửa nung lò. Dự kiến sẽ nung cả ngày. Tô Diệp nung đến quá trưa thì Tô Hủy đến thay ca cho nàng một lúc. Tô Diệp nhìn đống củi lửa cứ vơi dần, xem ra còn phải lên núi đốn củi nữa.

Chờ đến tối thì ngừng lửa. Lò còn quá nóng, nên phải chờ đến hôm sau mới mở lò.

Sáng sớm hôm sau, mọi người đều rất háo hức. Tô Diệp cũng hơi kích động. Mặc dù nàng trong lòng biết phần lớn sẽ thất bại, nhưng đồng thời cũng ôm một tia hy vọng.

Diệp Quốc Kiện dỡ cửa lò bằng gạch ra, rồi từ trên xuống dưới chuyển tất cả đồ vật đã nung ra ngoài. Đồ vật lấy ra đều bị méo mó, không mấy cái là tốt. Ống đựng bút của Tô Cảnh Lâm thì có hai cái khá ổn, còn lại thì rất... có phong cách nghệ thuật.

Những cái bát mà Diệp Đức Chính nặn có tỉ lệ thành công cao nhất, chỉ vỡ nát mấy cái thôi, chỉ là màu sắc thì chẳng dám khen. Đĩa của Tô Diệp thì có hai cái còn nguyên vẹn, còn lại đều trở nên xiêu vẹo đủ kiểu. Màu sắc của chúng khiến Tô Diệp cảm thấy nếu dùng để đựng thức ăn sẽ làm người ta chẳng muốn ăn.

Gạch của Diệp Quốc Kiện thì biến thành màu đỏ sẫm, chỉ cần dùng chút sức là vỡ nát, căn bản không thể dùng được.

Trời càng ngày càng lạnh. Tối hôm đó, tuyết rơi. Sáng hôm sau thức dậy, tuyết đã dày đến mắt cá chân. Tô Thế Vĩ kéo một trăm cân than củi đến đưa cho ông bà lão Tô, và cũng mang theo áo bông quần bông dày dặn đã làm xong. Diệp Mai lấy áo bông quần bông đã làm ra cho mọi người trong nhà mặc vào.

Những gia đình có điều kiện cũng đến tận nhà tìm Diệp Quốc Kiện mua than củi. Nhà Diệp chẳng cần kéo vào thành cũng bán được kha khá.

Tuyết lại rơi suốt một ngày cho đến tối mới tạnh. Cả nhà đều cuộn tròn trong nhà không ra ngoài. Nghe nói sau tuyết là thời điểm tốt để săn thú.

Tuyết tạnh, Tô Diệp muốn ngày mai lên núi. Diệp Mai kiên quyết không đồng ý.

“Trong nhà không có giày da hươu. Con mà đi giày vải thì ướt sũng ngay lập tức. Con có còn muốn giữ đôi chân của mình lành lặn không? Chân con gái không thể chịu lạnh, mà nhà mình bây giờ cũng đâu phải nghèo rớt mùng tơi nữa đâu.”

“Con muốn giày da hươu.”

“Đắt lắm, nhà mình không mua nổi.”

“Giày da heo thì sao?”

“Cũng không mua nổi!”

Tô Diệp nhìn về phía Tô Thế Vĩ. Tô Thế Vĩ nói: “Việc nhà mẹ con làm chủ.”

Tô Diệp nhìn chằm chằm Tô Cảnh Lâm. Tô Cảnh Lâm nói: “Tiền đều ở chỗ mẹ.”



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch