Diệp Mai khẽ vuốt trán nàng: “Đầu còn đau không? Hay có chỗ nào không khỏe nữa không?” Tô Diệp lắc đầu. Diệp Mai biết cô bé kiệm lời, cũng chẳng bận tâm nàng không nói gì, thẳng tay phơi quần áo lên.
Phơi xong quần áo, Diệp Mai dẫn Tô Diệp đi đến nhà Tam gia. Nhà Tô Diệp nằm tít phía bắc thôn, còn nhà Tam gia lại tận phía nam. Càng về phía nam, khung cảnh càng đẹp, hai bên đường những ô đất nền được kẻ vôi trắng tinh tươm, trên đó là từng căn nhà tranh đơn sơ. Trên đường đi, Diệp Mai gặp người quen đều niềm nở chào hỏi, phải mất hơn nửa canh giờ mới tới được nhà Tam gia.
Tam gia vừa lúc đang bày biện dược liệu ngoài cửa, nhìn dáng vẻ là những thứ vừa thu hái về ngày hôm qua.
Diệp Mai mặt tươi cười nói: “Tam gia, tôi dẫn Diệp Tử tới bắt mạch, xem có cần bốc thêm thuốc không. Diệp Tử, mau gọi tam thúc công đi con, cái con bé này, quên cả chào hỏi rồi.”
Tô Diệp lí nhí: “Tam thúc công.”
Tam thúc công nói: “Diệp Tử, ngồi xuống đây Tam thúc công bắt mạch cho cháu.”
Tô Diệp ngồi xuống, đặt tay lên cái bàn vuông nhỏ bên cạnh. Tam thúc công bắt mạch cho Tô Diệp rồi nói: “Con bé đã khỏe rồi, Tô Diệp có nền tảng thể lực rất tốt, chỉ cần tỉnh lại sẽ hồi phục rất nhanh, không cần uống thuốc. Cơ thể bị hao tổn nguyên khí một chút, suy dinh dưỡng thì hơi nghiêm trọng. Cho nó mỗi ngày ăn một quả trứng gà, nếu có đường đỏ, mỗi ngày pha thêm chút nước đường đỏ uống càng tốt.”
Tô Diệp thầm nghĩ: Cái thời buổi này, mấy ai mà chẳng suy dinh dưỡng.
Diệp Mai đặt mười văn tiền lên bàn vuông: “Phiền Tam gia rồi.”
Tam thúc công phất tay ý bảo họ cứ về.
Diệp Mai và Tô Diệp về đến nhà, thấy bên cạnh căn nhà tranh có một thân cây vừa được đốn về. Tô Thế Vĩ và Tô Cảnh Lâm thì đã đi khai hoang từ sớm.
Diệp Mai cầm một cây lưỡi hái ra nói với Tô Diệp: “Diệp Tử, mẹ đi sửa sang lại một mảnh đất để trồng rau. Hiện tại trời nóng như đổ lửa, con bệnh chưa khỏi hẳn, đừng đi ra ngoài.”
Tô Diệp mấp máy môi, không nói gì.
Lúc này mới sáng sớm, trời chưa nóng lắm. Tô Diệp cảm thấy cơ thể này thèm thịt đến điên cuồng, mà lại chẳng có thịt để ăn, nàng muốn phát điên.
Tô Diệp đi tìm cây rìu của Tô Thế Vĩ. Cây rìu trên tay nhẹ bẫng, mà thật ra nó rất nặng, nếu là trước đây, nàng tuyệt đối không nhấc nổi. Cái cảm giác này sướng thật sự! Nàng còn tìm thấy một cái bao tải.
Nàng cũng tìm thấy con dao găm của mình. Con dao này là do Tiểu Tô Diệp nhặt được trong lúc chạy nạn, khi đang nghỉ ngơi trong một ngôi miếu đổ nát, nàng tìm củi phía sau miếu thì nhặt được. Lúc đó con dao bị vùi nửa trong đất, bên cạnh có một cái bao da trâu cũ nát. Đừng thấy con dao này đen sì, nhưng nó cực kỳ sắc bén. Tiểu Tô Diệp mê mẩn không rời, Tô Cảnh Lâm biết chuyện, liền dặn nàng: “Không cần nói với người khác là nhặt được, cứ bảo là ta mua cho ngươi, nhớ cho kỹ.”
Tô Diệp thấy Diệp Mai đang cắt cỏ bên dòng suối, bèn mang theo rìu tiến về phía khu bụi rậm dày đặc ở phía bắc. Trên đường đi, nàng tìm một thân cây to bằng bắp tay, khá thon dài để đốn. Nàng chặt bỏ các cành cây, tỉa cho thẳng, gọt nhọn một đầu thành vũ khí thô sơ.
Tới được khu bụi rậm, Tô Diệp cũng không dám xông thẳng vào sâu bên trong. Lúc này rắn rết hay lui tới, lỡ bị cắn một phát thì coi như xong. Tô Diệp dùng gậy gỗ quơ quơ trong bụi cỏ, xác nhận an toàn mới bước vào. Tìm khoảng ba mươi phút, bò ra một con rắn to bằng bắp tay trẻ con.
Tô Diệp tay nhanh hơn não, gậy gỗ quất một phát vào đầu rắn, lập tức quật chết con rắn xuống đất. Tô Diệp sợ rắn chưa chết hẳn, bèn dứt khoát dùng rìu chặt phăng đầu rắn, rồi dùng gậy gỗ đào một cái hố chôn đầu rắn đi.
Rắn được bỏ vào bao tải. Tô Diệp lại tìm thêm một lúc, lại tìm được một con rắn to cỡ tương tự, cũng xử lý y chang. Cảm thấy hơi nôn nao, nàng bèn quay về nhà.
Lúc về, Diệp Mai vẫn đang cắt cỏ, Tô Hủy thì đang thêu khăn tay, Tô Quả và Tô Cảnh Phong nhặt cành khô về làm củi. Nhìn thấy rắn, cả bọn đều vô cùng bất ngờ và vui mừng, chẳng hề sợ hãi chút nào, còn cứ thế luôn miệng nói: “Cuối cùng cũng có thịt ăn rồi!”
Tô Diệp uống một chén nước, thấy hơi kiệt sức, nàng vào nhà nằm xuống rồi chìm vào giấc ngủ chập chờn.
Khi Tô Diệp tỉnh lại thì đói đến rã rời toàn thân. Tô Quả và Tô Cảnh Phong đang ngủ cạnh nàng. Diệp Mai và Tô Hủy ngồi ngoài cửa làm công việc thêu thùa.
Diệp Mai thấy nàng tỉnh, mở miệng định mắng nàng, nhưng rồi lại nuốt ngược lời định nói vào trong, rồi giục nàng: “Đói rã rời rồi phải không? Chúng ta ăn xong cả rồi, cháo mẹ để dành trong thau cho con, cha con làm sạch sẽ con rắn rồi, hầm một ít trong cái nồi nhỏ cho con đấy, mau đi ăn đi.”
Tô Diệp mở nắp nồi nhỏ ra, bên trong có khoảng một chén thịt rắn. Nàng ăn sạch thịt rắn, cả bát cháo gạo lức để dành cũng vét sạch. Nàng cảm thấy từng chút từng chút sức lực trở lại.