Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 46: Vẫn Là Lục Phong Tốt Nhất!

Chương 46: Vẫn Là Lục Phong Tốt Nhất!


Nguyệt Li khiếp sợ, mà mấy phong khác trên núi Thanh Vụ lại âm thầm cảnh giác. Lan Tấn quả nhiên dùng bất cứ thủ đoạn nào, vì tương lai tiểu Khương Tự, vậy mà dám để bé đi đàn khúc Trấn Ma cho Nguyệt Li giúp tên kia chữa hao tổn đạo căn.

Chẳng qua dù cách vài ngọn núi, bọn hắn nghe xong cũng thấy nội tâm thoải mái, cảnh giới được củng cố, xem ra khúc Trấn Ma quả nhiên không giống bình thường.

Lan Tấn muốn đem tiểu sư muội kéo vào trận doanh của Nguyệt Li, bọn hắn lại càng không đồng ý!

Khương Tự đàn xong nửa đầu khúc, tác dụng chậm sau khi uống rượu ngọt hoa quế bắt đầu phát tác, lại đàn thêm lần nữa, đàn hết vẫn không cảm thấy mệt chút nào, ngược lại còn cho rằng trước đó đàn chưa chính xác, lại sửa lại sửa, cứ thế cả đêm đàn ba lần khúc Trấn Ma. Đàn đến nỗi cây nguyệt quế vui mừng lay động liên tục, ánh trăng cũng lẳng lặng rơi xuống đầu vai Khương Tự.

Đàn xong ba lần, Khương Tự say ngã, ôm Mỹ Nhân Phiến, nằm bẹp trên bàn đá ngáy khò khò, trong mơ mơ màng màng tựa như nhìn thấy một cung điện màu trắng trên cây nguyệt quế có tiên nhân hạ xuống, áo trắng hơn tuyết, thanh lãnh xuất trần.

Nam tiên? Trên Nguyệt Cung không phải chỉ có tiên nữ tỷ tỷ cùng thỏ ngọc sao? Thoại bản đều vầy mà! Tiểu đế cơ tự gõ đầu nhỏ, say hoàn toàn.

Lan Tấn từ trong bóng tối đi ra, nhìn tiểu Khương Tự say ngã bèn tiến lên bế thân mình mềm mại nho nhỏ của bé lên, khóe miệng không tự giác cong cong: “Đại sư huynh, đệ ôm bé về.”

“Ừ, sau này mỗi tháng để con bé tới một lần.” Tu sĩ thanh lãnh xuất trần phất tay áo thu hồi chén lưu li, một thân hoa ánh sáng khiến trời đất cũng phải kém cạnh.

“Vâng.” Lan Tấn kinh hỉ đáp.

*

Khương Tự uống ba chén rượu ngọt hoa quế xong ngủ đến buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh lại, khi tỉnh lại chỉ thấy thần thanh khí sảng.

Trong thức hải, tiểu động phủ thấy bé tỉnh, vội vàng thò ra: “Khương Tự, mặt trời chiếu đến mông rồi mà còn ngủ nướng!”

Khương Tự: “……”

“Ta tối hôm qua uống say, rượu ngọt hoa quế uống ngon thật.” Khương Tự đến bây giờ còn chút dư vị, hơn nữa bé uống xong ngủ cực kỳ say, xem ra về sau phải tìm Đại sư huynh xin cách làm rồi tự mình ủ mới được.

“Ủ cái rắm!!! Cô có cây nguyệt quế không?” Tiểu động phủ sư tử hống: “Rời giường làm việc, từ Tây Sơn trở về đã nửa tháng, cô còn chưa tinh luyện ra một gọt dịch tinh túy cánh hoa nào đấy!”

Khương Tự nhận mệnh bò dậy rửa mặt, thấy Lan Tấn không ở đây đành tự cõng giỏ tre, mang theo con rối nhỏ bằng gỗ xuống núi đi thu thập linh hoa linh thảo. Dược đỉnh nhỏ này thật bắt bẻ, linh hoa linh thảo cấp thấp nó căn bản không thèm, nhét vào nghiền, nó còn nhổ ra.

Thật quá đáng.

Khương Tự quyết định hôm nay đi chân núi tìm thử xem có linh hoa linh thảo dược đỉnh nhỏ thích không.

“Tiểu động phủ, đêm qua ta uống say, cậu có nhìn thấy Đại sư huynh của ta không?”

Tiểu động phủ ấp úng: “Không thấy đâu, có thể lớn lên xấu nên không dám ra ngoài gặp người. Về sau cô ít đi Đệ Nhất phong thôi.”

Đêm qua nó thấy rõ cây nguyệt quế trên đỉnh núi kia không phải vật phàm, còn có tu sĩ ở Cung Khuyết tu chính là Hạo Nguyệt chi đạo. Đạo này lạnh nhạt, tuy không phát rồ giống Vô Tình đạo nhưng cũng chú định cả đời thanh tu, không dính đến nhân quả tình yêu trần thế.

Tiểu Khương Tự còn nhỏ như vậy, kiếp trước lại bị nam cặn bã lừa, chờ động phủ sửa xong, nó tất nhiên muốn mang bé đi hồng trần tùy ý dạo một phen để bé thể nghiệm nỗi buồn khi bị nam tu theo đuổi thiên hạ một chút.

Y theo nó xem, chín phong núi Thanh Vụ này đều là thiên chi kiêu tử nhưng Nhị phong tu Luân Hồi đạo, thân ở địa ngục lớn lên lại đẹp cũng phiền toái, Cửu phong tu Tử chi đạo cùng tiểu Khương Tự đối ngược, Đệ Nhất phong quá lạnh quá đẹp quá xuất trần, tóm lại nó không đồng ý, vẫn là Lục phong tốt nhất!

Bằng không Tam phong, Thất phong, Bát phong cũng không tồi nha!

Tiểu động phủ âm thầm chọc chọc đánh giá trong lòng, sao cứ cảm thấy bỏ ai cũng không thoải mái thế nhỉ? Tốt nhất là một đám đi mà yêu nhau, cuối cùng ai ta cũng không cần, để A Tứ làm một nữ đế tiêu sái hay hơn.

Hì hì hì hi!

“Cậu cười cái gì? Không phải nghĩ ra ý gì xấu chứ?” Khương Tự nghi ngờ hỏi.

“Khụ khụ khụ khụ, mau làm việc! Trước đó mười vạn đóa hoa sen cực phẩm đã tinh luyện ra ngưng châu màu tím, cô chỉ cần lại tìm được 999 linh hoa cùng đẳng cấp sẽ có thể tinh luyện ra cấp bậc dịch tinh túy cánh hoa ngưng châu tối cao chữa trị tầng thứ nhất động phủ.”

“Cậu trước đó chưa nói có yêu cầu cấp bậc!” Chẳng lẽ bé còn phải đi tìm Tam sư huynh làm nũng?

Ánh mắt Tiểu động phủ lập lòe, trên thực tế kia mười vạn cây hoa sen cực phẩm đã tinh luyện ra thành hình dịch tinh túy ngưng châu, chỉ cần tùy tiện tinh luyện mấy linh hoa nữa thì tầng thứ nhất động phủ đã có thể chữa trị, nhưng giờ cần đề cao tiêu chuẩn.

Trước kia nó nghĩ tùy tiện chữa trị một hai tầng động phủ cũng đủ để tiểu Khương Tự hưởng thụ. Kết quả tiểu Khương Tự lần đầu tiên đã tinh luyện ra dịch tinh túy ngưng châu màu tím làm nó không khỏi sinh ra một tia hy vọng xa vời.

Vạn nhất bé thật sự có năng lực chữa trị tám tầng động phủ mở ra tầng thứ chín thì sao?

Chỉ khi mỗi một tầng đều dùng nguyên liệu cao cấp nhất để tiểu động phủ chữa trị hoàn mỹ thì sau này mới có khả năng mở ra cơ hội chữa trị tầng thứ chín.

“Căn cơ cần vững chắc, bằng không dễ dàng sụp.” Tiểu động phủ lừa dối xong, lập tức trầm vào thức hải.

Khương Tự: “……”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch