Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 47: Lão Bát Thật Là Cún Tâm Cơ

Chương 47: Lão Bát Thật Là Cún Tâm Cơ


Khương Tự cõng giỏ tre một đường đi thẳng xuống núi, một bên lợi dụng ngọc giản phân biệt linh hoa ở Lục phong, một bên tìm linh hoa dược đỉnh nhỏ thích.

“Tiểu sư muội, muội đi thu thập linh hoa?” Thu Tác Trần ngự kiếm bay qua thấy nhóc con trắng nõn mang theo con rối nhỏ của Lan Tấn ngồi xổm trên sườn núi thu thập Tây Lan Hoa* Nễ Hồ cấp ba.

(*) Tây Lan Hoa – Bông cải xanh, súp lơ xanh

Tiểu cô nương đeo bao tay hắn đưa, thật cẩn thận đem Tây Lan Hoa Nễ Hồ màu tím hái xuống, sau đó nhét vào một cái dược đỉnh nhỏ rách nát, cầm chày giã dược nhỏ nghiền qua nghiền lại, đáng yêu không khác gì thỏ con giã thuốc.

Khương Tự đem Tây Lan Hoa Nễ Hồ màu tím xinh đẹp như bồ công anh giã mấy giây liền thấy dược đỉnh nhỏ “Bang” một tiếng lại phun ra.

Khương Tự: “……”

“Bát sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?” Khương Tự đem dược đỉnh nhỏ thu về thì thấy Thu Tác Trần dừng trên sườn núi.

Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu thiên thanh, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn lại dịu dàng, còn xách theo một túi quả mùi hương mê người, cực kỳ giống con nhà thế gia xuất thân cao quý lại yêu tự do trong thoại bản.

“Hôm nay quả trên núi chín, huynh đi hái quả.” Thu Tác Trần lấy ra một loại trái cây màu tím đưa cho Khương Tự: “Đây là trái mâm xôi tím, vỏ mỏng nhiều nước, thơm ngọt mềm mại, bản thân lại không có quá nhiều linh khí, tiểu sư muội có thể nếm thử xem.”

Khương Tự thấy trái mâm xôi tím kia lớn như trứng gà nhỏ, mùi hương quyến rũ, vội vàng cười khanh khách nhận lấy: “Cảm ơn Bát sư huynh.”

“Đúng rồi, hoa cỏ ở Lục phong này đều phát triển hoang dã, Lan Tấn chưa từng xử lý qua. Những hoa cỏ đó cấp bậc cao nhất chỉ có cấp ba. Tiểu sư muội nếu muốn tìm linh hoa cao cấp, có thể đi Bát phong, huynh tu đạo Nhân Quả, thích nhất trồng hoa quả.” Thu Tác Trần mỉm cười nói.

Ánh mắt Khương Tự sáng lên, gật đầu nói: “Muội có thể đi hái ạ?”

Không cần đi tìm Tam sư huynh thật tốt, bộ dáng yêu nghiệt kia của Tam sư huynh, thân là nữ tử Khương Tự cũng sâu sắc cảm thấy ăn không tiêu, bé còn nhỏ đó! Còn về mối quan hệ vi diệu giữa chín phong Thanh Vụ, Khương Tự quyết định giả ngu làm như không thấy.

Quan hệ giữa chín vị sư huynh như thế nào không liên quan nhiều đến bé, bé chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.

“Dĩ nhiên có thể. huynh chỉ trồng, không ăn cũng không thu hái, chúng nó ước chừng đều tự sinh tự lớn cuối cùng hư thối thành bùn, cũng đáng tiếc.” Thu Tác Trần cười nói: “Huynh mang muội qua, trước khi trời tối tất nhiên sẽ đưa muội về.”

“Tiểu Khương Tự, cùng hắn đi, tu đạo Nhân Quả sợ nhất dính nhân quả, tất nhiên sẽ không hại cô.” Trong thức hải, tiểu động phủ múa may nắm tay hưng phấn kêu lên.

Giờ khắc này nó muốn về phe Bát sư huynh anh tuấn mê người, còn biết trồng hoa quả cơ! Tiểu Khương Tự xông lên phía trước!

Khương Tự tất nhiên không hoảng hốt, bé làm Huyền Sử phủ Thanh Châu cũng nghe Lý Đồng tri đại nhân nói qua một ít luật thép ở Vân Mộng Thập Bát Châu. Điều thứ nhất chính là tu sĩ không được tùy ý thương tổn tánh mạng người phàm, nếu không sẽ phải trả nhân quả cùng tội nghiệt.

Tội nghiệt lớn, tâm ma càng sâu, cuối cùng tất nhiên sẽ tẩu hỏa nhập ma, tự tìm đường chết.

Chín vị sư huynh núi Thanh Vụ, bé tuy chưa thăm dò hết tính cách và thân phận của họ nhưng cũng biết họ cực kỳ yêu quý tu vi của mình. Vì vậy vẫn chưa thật sự làm gì bé cả, nhiều nhất chỉ hù dọa hù dọa bé chút thôi.

Ngược lại bé được không ít chỗ tốt.

Thu Tác Trần thấy bé gật đầu, cười càng thêm mê người, khom lưng bế tiểu Khương Tự lên, ngự kiếm đi Bát phong.

Khác với hơi thở mùa xuân trên người Lan Tấn, Bát sư huynh mang theo một mùi hương từ hoa cỏ quả vô cùng thu hút.

Hai người mới vừa đi, Hách Liên Chẩn ngồi chim Đại Hắc hạ xuống, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Lão Bát thật là cún tâm cơ, thế mà lại dùng hoa quả lừa gạt tiểu sư muội. Từ nhỏ đến lớn, nhìn thấy nữ tu xinh đẹp không khác gì khổng tước xòe đuôi, nhìn hắn cười với tiểu sư muội đến là dâm, đãng, quá, thể!!! Thật mất hết thể diện thế gia!”

Từng đóa sen đỏ nở rộ, Trọng Hoa từ trong sương mù bước ra, lười biếng cười nói: “Thế gia các người còn mũi mặt cơ đấy? Một đám tâm cơ thâm trầm còn giả vờ hình người dạng chó. Không bằng cứ thẳng thắn như Lão Nhị kia kìa, người ta tuy vừa tàn nhẫn vừa hư hỏng nhưng chưa bao giờ giả bộ!”

“Tam sư huynh, giờ Lão Bát đem người chạy đấy, huynh mắng ta làm gì?”

Trọng Hoa cười lạnh một tiếng, nghênh ngang mà đi! Bọn hắn sợ Nguyệt Li khôi phục tu vi nên ngầm kết minh, thật làm như người kia không biết chắc? Một tên tới dụ tiểu Khương Tự, một tên đi quấn lấy Lan Tấn, một kẻ tới cản đường người kia! A! Tương lai còn dài! Mang đi share/trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch