Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tướng Minh

Chương 120: Lão nhân mê y thuật

Chương 120: Lão nhân mê y thuật


Ba ngày sau khi Lục Thập Tam rời khỏi Yến Sơn, đám người Trương Trọng Kiên cuối cùng cũng đã tới được Yến Sơn.

Sau khi nhìn thấy sơn trại và quy mô ban đầu của nó, Trương Trọng Kiên không kiềm nổi cảm xúc mà than lên một câu:

- An Chi, con mẹ nó trời sinh con ra là để làm mã tặc rồi.

Lời nói này khiến cho không ít người phải tức đỏ mắt lên.

- An Chi ca ca!

Tiểu Địch nhìn thấy Lý Nhàn liền lập tức tung tăng chạy đến và sà vào lòng hắn. Mới có mấy tháng ngắn ngủi không gặp mà Tiểu Địch đã cao lên rất nhiều. Cô bé đã 11 tuổi rồi, trông cô càng ngày càng xinh xắn và đáng yêu. Vì một chân của Lý Nhàn đứng không vững nên Lý Nhàn bị Tiểu Địch làm cho ngã, cô bé lại cứ ngồi trên ngực hắn và cười khanh khách.

- An Chi …

Lúc đứng dậy , Lý Nhàn phát hiện ra Âu Tư Thanh Thanh đã đứng cạnh hắn từ bao giờ. Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt cô đã ngân ngấn nước nhưng vì tính cách quật cường nên cô đã giữ cho nó không trào ra.

- Ừ!

Lý Nhàn đáp lại rồi ngay lập tức nắm lấy tay Âu Tư Thanh Thanh.

- Những ngày qua, vất vả cho cô rồi!

Hắn nói.

Những lời này khiến cho mặt của Âu Tư Thanh Thanh đỏ ửng lên, cô cúi đầu xuống, giọng nhỏ nhẹ:

- Có khổ gì đâu à! A gia và mọi người đều đối xử vơi muội rất tốt, dặc biệt là Hồng Phất cô cô và Tiểu Địch muội muội, hai người họ coi muội như người thân trong nhà vậy.

Lý Nhàn cười cười, kéo tay của Âu Tư Thanh Thanh và bước về phía của đám người Trương Trọng Kiên.

Đêm đó, mọi người cùng mở tiệc ăn mừng.

Cũng gần một năm nay mọi người tụ tập thì ít mà chia xa thì nhiều, không dễ gì mà có cơ hội như ngày hôm nay nên tất cả mọi người đều rất vui mừng. Tuy là một bữa cơm tối nhưng phần lớn mọi người đều uống say. Trong đó có cả Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho, còn có cả ông lão Hứa Trí Tàng râu tóc bạc phơ, tửu lượng của ông không tốt nhưng cứ uống là lại uống như không cần mạng vậy. Từ bộ dạng sau khướt của ông, Lý Nhàn có thể nhìn thấy rằng, ông bề ngoài là một người vui vẻ, lạc quan nhưng thật ra bên trong cũng có nhiều chuyện buồn, khó nói ra.

Đêm đó mọi người không nói chuyện nhưng mới chỉ tờ mờ sáng ngày hôm sau, hai người hôm qua uống say bí tỉ không biết trời đất là gì như Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho lại vội vàng đến phòng của Lý Nhàn, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Hôm qua Lý Nhàn cũng uống hơi nhiều nên sáng nay vẫn còn có cảm giác đau đầu, mới sáng tinh mơ đã phải nhìn thấy mặt của hai người đàn ông vô duyên, hắn liền day day trán và cười:

- Thật không ngờ con lại thua hai người, nhưng xem ra con sắp giỏi hơn hai người rồi đó, ngủ một mạch đến tận bây giờ, quên luôn cả chuyện luyện tập buổi sáng.

Trương Trọng Kiên rót một chén nước đưa cho Lý Nhàn, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn:

- Ta nghe nói những binh lính kia của con chính là thuộc hạ của Tôn An Tổ? Con đã đi qua Đầm Cự Dã?

Lý Nhàn một hơi uống hết cốc nước, rồi giả bộ đáng thương nhờ Trương Trọng Kiên rót cho chén nữa:

- Không sai, a gia, con trai của người có ngầu không?

Trương Trọng Kiên gõ nhẹ vài cái vào trán của Lý Nhàn và mắng:

- Ngớ ngẩn!

Đạt Khê Trường Nho cũng phụ họa theo:

- Quá ngớ ngẩn!

Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười đáp lại:

- Phú quý chỉ có thể có được trong gian khó, nếu như con không mạo hiểm thì làm sao có thể có được số binh mã đó? Hơn nữa, a gia, sư phụ, hai người vẫn không hiểu con. Trương Kim Xưng tự xưng là có hai vạn binh lính, thực ra cũng chẳng có gì đáng sợ. Hơn nữa, Hạ Nhược Trọng Sơn có ân tình với con, con không thể không trả.

Trương Trọng Kiên thở dài:

- Chính tính cách này của con luôn khiến ta không yên tâm, bề ngoài thì tỏ ra là một người rất bình tĩnh nhưng thực chất bên trong lại là một kẻ bồng bột đến ngu ngốc.

Đạt Khê Trường Nho gật đầu phụ họa theo:

- Còn ngu ngốc hơn cả ngu ngốc.

Lý Nhàn nghe xong thì có chút không vui:

- Hai người đến phòng con sớm như vậy, không phải chỉ là đến mắng con đấy chứ?

Đạt Khê Trường Nho liền đáp lại một cách cực kỳ nghiêm túc:

- Vốn dĩ ta còn muốn treo ngược con lên và đánh cho một trận.

Trương Trọng Kiên cười nói:

- Nói đi, con có kế hoạch gì cho sau này không?

Lý Nhàn cũng đáp lại bằng môt bộ dạng cực kỳ nghiêm túc:

- Có binh mã có địa bàn, có cha có sư phụ, có rượu có nữ nhân, con dự định là sẽ ở lại đây hưởng thụ cho đến chết. Tranh thủ dùng thời gian mười năm xây dựng một cuộc sống hạnh phúc vợ con đề huề.

- Vớ vẩn!

Đạt Khê Trường Nho cả giận nói:

- Thành thật đi!

Lý Nhàn thấy vậy liền cười cười làm hòa:

- Thực ra con đón hai người trở về lần này chính là để trông nhà đó. Vất vả lắm mới có được một chỗ dừng chân, mặc dù luôn bị La Nghệ theo dõi nhưng tốt xấu gì thì cũng không thể để mất nơi này một lần nữa. Con dự định là sau khi ăn tết xong sẽ đi Liêu Đông một chuyến, nhưng lại không có ai quản lý sơn trại nên con không yên tâm.

- Nhất định phải đi sao?

Trương Trọng Kiên hỏi lại.

Lý Nhàn gật gật đầu:

- Nhất định con phải đi, nếu không thì con sẽ hối hận cả đời.

Đạt Khê Trường Nho nói:

- Được, nhưng con hãy hứa với ta một chuyện.

Lý nhàn vui mừng hỏi lại:

- Đừng nói là mộ chuyện chứ mười chuyện một trăm chuyện con cũng đồng ý .

Đạt Khê Trường Nho nói:

- Con muốn đi xem thì cứ đi xem nhưng tuyệt đối không được xuất trận.

Lý Nhàn cười tươi, nói như đinh đóng cột:

- Nhất định rồi, con còn chưa muốn chết mà.





Đạt Khê Trường Nho và Trương Trọng Kiên vừa mới rời khỏi phòng thi Lý Nhàn liền đứng dậy chải đầu rửa mặt và đi luyện công. Tiểu Địch đang đỡ ông lão Hứa Trí Tàng run rẩy bước từng bước ra khỏi cửa, vừa nhìn thấy Lý Nhàn, ông lão iền trừng hai lên, quát Lý Nhàn:

- Quyển sách đó là do ngươi viết à?

- Quyển sách nào?

- Phẫu thuật!

- À, là con!

- Người là một thằng điên! Chính là vì cái phương pháp điên khùng của ngươi mà lão già như ta hơn mười ngày rồi chưa được hôm nào ngủ ngon giấc cả, ngươi nói cho ta biết, nếu như ngươi đã có phương pháp này, vậy ngươi có phương pháp giải quyết những đau đớn của người bệnh hay không?

Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười nói:

- Cái này … con chỉ là biết sơ sơ thôi.

Ông lão ngẩn người ra, rồi lập tức kéo Lý Nhàn lại gần:

- Mau! Mau nói cho ta biết!

Lý Nhàn cố ý tỏ ra vẻ huyền bí, trong lòng thầm nghĩ, ở thế kỷ 21, đối với đông y thì thuốc mê đã không còn là một chuyện kinh thiên hãi tục rồi, cũng nhất định sẽ không bao giờ xuất hiện bi kịch giống như bi kịch của thần y Hoa Đà.

- Lấy Mạn Đà La làm thành phần chính, sau đó thì cho thêm thiềm tô, cây tế tân, xuyên ô, thảo ô,…

Lý Nhàn càng nói thì ánh mắt của ông lão Hứa TRí Tàng càng sáng.

- Ngươi nói chậm một chút … thằng nhóc này, đợi ta tìm bút ghi lại đã, Ma Phí Tán của thần y Hoa Đà đã thất truyền từ lâu rồi, phương pháp phẫu thuật của ngươi nếu như không có cách nào để giải quyết những đau đớn của người bệnh thì chỉ có đường chết mà thôi. Nếu như ngươi đã có phương pháp này thì những thứ mà ngươi vừa nói tuyệt đối không phải là những lời nói viển vông.

Ông lão rất kích động, ông nắm chặt lấy tay của Lý Nhan và nói:

- Hôm nay ngươi không được đi đâu cả!

Lý Nhàn bối rối nhìn Tiểu Địch một cái, rồi hắn nói khẽ:

- Vậy thì … con có thể đi ra nhà vệ sinh được không?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch