Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tướng Minh

Chương 121: Hướng về Yến Sơn

Chương 121: Hướng về Yến Sơn


Từ sau khi ông lão Hứa Trí Tàng đến Yến Sơn, ngày nào Lý Nhàn cũng phải bớt ra chút thời gian. Độc Cô Nhuệ Chí đã dạy hắn rất nhiều dược lý, nhưng nếu so sánh với Độc Cô Nhuệ Chí thì kiến thức của Hứa TRí Tàng uyên thâm hơn rất nhiều.

lúc mới bắt đầu Lý Nhàn còn dám khoe khoang những tài liệu của kiếp sau mà hắn đọc được ở trên mạng internet, nhưng càng về sau thì hắn càng không dám, bởi những kiến thức uyên thâm của ông lão về mê dược càng khiến cho Lý Nhàn cảm thấy xấu hổ, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu được ý nghĩa của câu: “Múa rìu qua mắt thợ.”

Nhưng, thế giới của ông lão dù sao cũng có những hạn chế nhất định, cho nên ý tưởng thiên mã hành không và tài liệu của kiếp sau của Lý Nhàn đã đem đến cho ông lão nhiều trải nghiệm mới mẻ. Ba người, trong đó có cả Tiểu Địch này nào cũng phải dành một khoảng thời gian nhất định để nghiên cứu y đạo.

Và những kiến thức của ông lão lại giúp Lý Nhàn hiểu rõ hơn về những kiến thức có liên quan đến thuốc độc và thuốc giải.

Ngày tháng trôi qua như thoi đưa, thoát cái đã đến tháng chạp.

Ăn xong cơm tối, Lý Nhàn và Âu Tư Thanh Thanh đi dạo trong rừng.

- An Chi!

Âu Tư Thanh Thanh dừng bước, giúp Lý Nhàn buộc chặt lại áo rồi cô nép người vào lòng của Lý Nhàn. Mặc dù hắn mặc một chiếc áo bông rất dày nhưng cô vẫn có thể nghe rõ tiếng tim đập của hắn. Một chút một chút đó thôi đã chạm đến thế giới nội tâm của cô. Những ngày vừa qua, cô được ở bên cạnh Lý Nhàn cho nên mặc dù cuộc sống ở Yến Sơn có vất vả khổ cực một chút nhưng cô vẫn rất hạnh phúc. Cô là một thiếu nữ rất đơn giản chỉ cần ngày nào cũng được nhìn thấy hắn là cô đã mãn nguyện rồi.

- Ừ, sao vậy?

- Không có chuyện gì?

Âu Tư Thanh Thanh ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng đôi mắt của cô càng trở nên long lanh hơn, còn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xăn của cô lại càng trở nên hấp dẫn và đầy mê hoặc. Lông mi của Âu Tư Thanh Thanh rất dài và cong, những lúc mà cô ngẩng đầu lên như thế này, đôi mắt đẹp của cô như nheo lại, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn của cô khẽ mím lại như đang chờ đợi một điều gì đó.

- Muội chỉ muốn gọi tên huynh rồi được nghe tiếng huynh đáp lại, muội liền có một cảm giác rất đặc biệt.

Cô cười, để lộ ra hàng răng trắng và đều.

Người Lý Nhàn bỗng chốc nóng rực lên, hắn không tự chủ được tay khẽ nâng cằm của Âu Tư Thanh Thanh lên cúi xuống hôn cô. Lần đầu tiên, khi môi của hai người vừa chạm vào nhau, Âu Tư Thanh Thanh rất bối rối, cô khẽ thu người lại nhưng hai cánh tay vẫn để ở eo của Lý Nhàn, thậm chí cô còn ôm rất chặt. Có lẽ là vì khung cảnh đêm trăng quá lãng mạn hoặc cũng có thể là đêm xuống nên hơi lạnh, nên khi hai người ôm chặt nhau, hơi thở của cả hai đều rất gấp gáp.

Khi chạm vào đôi môi lạnh buốt của Âu Tư Thanh Thanh, tim của Lý Nhàn đập mạnh hơn bao giờ hết, một người đã trải qua vô số trường hợp khiến hắn phải đau đầu, ngay cả đến chuyện giết người hắn cũng không cảm thấy căng thẳng, nhưng khi nhìn vào đôi má ửng hồng của người con gái xinh đẹp như hoa anh đào này thì tim hắn lại đập nhanh và loạn đến như vậy. Hắn đến hít thở cũng không được bình thường, và chính điều này đã khiến cho Âu Tư Thanh Thanh có chút sợ hãi, nhưng cảm giác sợ hãi này không hề đáng sợ chút nào, nó chỉ đơn giản là cảm giác căng thẳng có chút đợi chờ.

Cuối cùng thì Lý Nhàn lại cúi đầu xuống hôn Âu Tư Thanh Thanh, hắn đã không hôn thì thôi, nhưng một khi đã hôn thì vô cùng mãnh liệt. Hắn dùng đầu lưỡi tách đôi môi gợi cảm của cô rồi ngang nhiên đến mức bá đạo đưa đầu lưỡi vào khám phá.

Hai người hôn nhau đến khi cả hai đều cảm thấy có chút khó thở mới dừng lại.

Lúc này đây Âu Tư Thanh Thanh đã không nghe được tiếng tim đập của Lý Nhàn nhưng cô lại có thể nghe rất rõ được tiếng trống ngực của mình. Mặt của cô đỏ ửng lên, giống như là đang say rượu, còn Lý Nhàn thì thở rất gấp giống như hắn vừa phải chạy một đoạn đường dài mười mấy cây số, hắn mệt đến mức đôi tay ôm lấy eo của Âu Tư Thanh Thanh cũng phải run lên, chính vì vậy mà hắn đã quên không tận hưởng cảm xúc khi được ôm vòng eo mềm mại.

Khi mà hai người hôn nhau lần thứ ba, tay của Lý Nhàn đã đưa lên một cách rất tự nhiên …

Sau đó lại buông xuống.

Hắn có một chút bức tức trong người, nếu bây giờ hắn làm như vậy, liệu có bị coi là vô văn hóa hay không?

- An Chi … ô …ô

Lần hôn này lâu hơn hai lần trước, Lý Nhàn không ngừng khám phá khuôn miệng ngọt ngào của cô. Cảm giác hạnh phúc này đã khiến hắn u mê, mùi vị phảng phất nơi đầu lưỡi càng khiến hắn lưu luyến không nỡ.

- An Chi …

Lúc Âu Tư Thanh Thanh thốt lên những câu này, thần trí của cô cũng đã dần dần bị u mê.

Cuối cùng thì tay của Lý Nhàn cũng đã chạm tới được hai ngọn núi đôi đó một cách tự nhiên.





- An Chi, huynh thực sự muốn đi Liêu Đông à?

Nằm trong lòng của Lý Nhàn, Âu Tư Thanh Thanh có chút mệt mỏi, có lẽ là vì lúc trước cô đã dùng toàn bộ sức lực để phục vụ cho nụ hôn mãnh liệt đó. Thân hình của cô vẫn nóng bỏng như vậy, mềm mại như nước.

- Ừ ! Huynh rất muốn đi!

- Vì sao vậy? A gia và sư phụ đều nói đi Liêu Đông rất nguy hiểm …

Lý Nhàn cười cười đáp lại:

- Yên tâm đi, ta sẽ không mạo hiểm đâu. Ta chỉ là muốn đi xem thôi, nếu ta không đi sau này ta sẽ hối hận,

- Có thể cho muội đi cùng hay không?

- Không được!

Lý Nhàn cự tuyệt rất rõ ràng:

- Muội hãy ngoan ngoãn ở Yến Sơn đợi huynh trở về, yên tâm đi, không lâu đâu.

- Vâng …

Âu Tư Thanh Thanh gật gật đầu, khó giấu khỏi sự thất vọng.

Lý Nhàn khẽ nâng khuôn mặt của nàng lên và nói:

- Ngoan ngoãn ở sơn trại đợi huynh, nếu như muội nhớ da da và mẫu thân của muội, ta sẽ phái người đón họ tới đây thăm nàng?

Âu Tư Thanh Thanh há miệng ra vì ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lại lóe lên chút thất vọng:

- Vẫn không nên quay về thì hơn, mẫu thân nhất định vẫn còn giận muội, muội mà quay về e rằng không thể trở lại đây được.





U Châu

- Sư phụ, con muốn quay về thảo nguyên.

Một thiếu nữ mặc chiếc váy dài màu trắng, cổ trang trí bằng một chiếc khăn đuôi cáo, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Diệp Hoài Tụ đang ngồi trên ghế, an nhàn nhâm nhi tách trà. Mặc dù bộ y phục của nàng có chút nghiêm chỉnh nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp yểu điệu thục nữ của vốn có của nàng. Dung nhan của nàng không quá là xinh đẹp, cũng không thể được xếp vào hàng nghiêng nước nghiêng thành. Lông mi có chút thô thiển, chiếc mũi không được thanh thoát, ngũ quan không được hài hòa, đoan trang cho lắm, nhiều nhất thì nhan sắc của nàng cũng chỉ thuộc vào hạng trung bình, nhưng bù lại ở nàng lại toát lên một vẻ đẹp khí chất thanh khiết, thánh thiện, không thể nhầm lẫn với bất cứ cô gái nào khác. Vẻ đẹp của nàng không phải là vẻ đẹp hòa nhoáng bề ngoài, đó là một vẻ đẹp khí chất, càng thưởng thức càng cảm nhận được vẻ đẹp vô tận đó.

Nàng chính là A Sử Na Đóa Đóa, là người con gái mà Thủy Tất Hãn A Sử Na Đốt Cát yêu thương nhất. Trên thảo nguyên mênh mông bát ngát này, nàng được mọi người tôn sùng là Thánh nữ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch