Nếu, nếu không phải Vương Nhân Cung cố ý kéo dài thời gian, khi Tả Đồn Vệ ban đầu phấn khích chống lại sự tấn công của người Cao Cú Lệ, Tả Võ Vệ từ bên cánh phối hợp tác chiến, cục diện lúc này không loạn như vậy. Nhưng Vương Nhân Cung vốn muốn bảo tồn thực sự Tả Võ Vệ của mình, lại không muốn khi binh lính tan rã mình sẽ mất khi khả năng khống chế. Khi y giả như dẫn Tả Võ Vệ tới chi viện, Tả Đồn Vệ đã bị người Cao Cú Lệ ép tới đoạn hẹp của bờ nam sông rồi, thấy đã không thể triển khai binh lực được nữa, Vương Nhân Cung liền hạ lệnh cho Tả Võ Vệ rút lui. Không ngờ vừa rút lui, Tả Võ Vệ lập tức bị rối loạn. Người Cao Cú Lệ nhân cơ hội lao lên từ phía sau, bắn trúng một mũi tên lên vai Vương Nhân Cung. Dưới sự bảo vệ của mấy trăm thân binh liền chạy trốn khỏi Tát Thủy.
Còn Hữu Kiêu Vệ vốn nên qua sông, một nửa nhân mã đã qua sông rồi, nửa còn lại bị loạn binh Tả Võ Vệ xông lên làm rối loạn trật tự. Kết quả là khiến cho Hữu Kiêu Vệ cũng bị loạn theo.
Ất Chi Văn Đức được mấy thân binh khiêng tới ngồi trên sườn núi, tưởng tượng soái kỳ tượng trưng cho thân phận của mình ở phía sau dựng thẳng lên, nhìn bờ nam sông binh lính Đại Tùy bị liên tiếp chém ngã xuống. Ất Chi Văn Đức vui mừng cười vang. Hôm nay, cuối cùng y đã chờ được rồi. Bởi vì người Tùy, sự cuồng vong của bản thân họ và sự giả nhân giả nghĩa của họ mà phải trả giá. Mặc dù là vì cuộc chiến tranh này, y đã mất đi đệ đệ yêu qúy Ất Chi Văn Lễ, cũng mất đi một cái chân. Vết thương trên người y bây giờ vẫn còn đang rỉ máu ra ngoài, nhưng lúc này, y vui sướng cực độ.
Võ sỹ các bộ tộc nhỏ bình thường căn bản không dám trêu chọc quân viễn chinh Đại Tùy, còn có cả dã nhân Mạt Hạt, võ sỹ Khiết Đan do Ất Chi Văn Đức dùng khoản tiền lớn để thuê tới, một đám điên loạn cuồn cuộn xông lên. Trong mắt họ, binh lính Đại Tùy cả người đều là báu vật. Bì giáp chế thức binh Tùy, hoành đao, tấm chắn, liên nỏ, cung tiễn đều là mục tiêu cướp đoạt của họ. Đương nhiên, trước khi cướp được tất cả những thứ này, phải làm chính là giết chết người Tùy.
Người Cao Cú Lệ giống như sóng thủy triều, hung hăng đánh lên bờ đê yếu ớt được tổ thành từ quân viễn chinh Đại Tùy. Cùng với sự va đập liên tục, bờ đê đã bị lung lay sắp đổ.
Cảnh tượng lúc này rất khó khiến người ta tin, không ai ngờ, phủ binh Đại Tùy bách chiến bách thắng đang chiến đấu với người Cao Cú Lệ có chiến lực hoàn toàn không bằng bọn họ, tốc độ tử vong thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Kỳ thực, từ lúc binh lính của quân viễn chinh Đại Tùy vùi trộm lương thực vào trong đất, họ đã có cảm giác cảnh thảm bại của ngày hôm nay rồi. Một đám binh lính ngay cả hoành đao cũng hầu như không đủ sức giơ lên. Dù sức chiến đấu quân địch của họ yếu, họ cũng không có cách nào giành được thắng lợi một lần nữa. Đó là trái đắng của các binh lính, cũng là của các tướng lĩnh Đại Tùy đã chôn xuống. Cho nên, cuối cùng vẫn là do bản thân họ tới thưởng thức mùi vị thảm bại này.
Quân Tùy ở vòng ngoài cùng đã bị người Cao Cú Lệ như điên dại cắn xé, thi thể phủ đầy bờ nam Tát Thủy. Dòng máu chảy xuống như nước trong dòng Tát Thủy chảy, mặt nước đều nhuộm thành màu đỏ.
Một Lữ suất Đại Tùy ra sức giơ đao bổ vào đầu người Cao Cú Lệ, lại một đao nữa chém đứt cổ của một tên địch. Mặc dù võ nghệ của hắn ta tinh thông, nhưng thể lực không đủ khiến cho nhát đao của hắn ta cũng chậm hơn trước phân nửa. Dù vậy, dựa vào bản lính của mình, hắn ta đã giết chết năm người Cao Cú Lệ. Lau dòng máu bắn lên mắt, hắn ta nhìn thấy cờ chiến của Tả Đồn Vệ ở gần đó bị đổ xuống.
Quay người lại nhìn, binh lính phía sau mình đã không còn tới 10 người.
Người Lữ suất này sau khi lau vết mau liền cười khổ, quay đầu lại nói với các thân binh: - Các ngươi đi nhanh đi, cố gắng vượt sông, nhớ, có thể chạy được nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu. Tốt nhất có thể theo sát phía sau những Đại tướng quân đó, nếu không ai cũng không chạy được. Chỉ có các thân binh của các Đại tướng quân đó hàng ngày được ăn no. Chỉ có chiến mã của họ còn có cỏ mà ăn. Chỉ có theo họ, các ngươi mới có thể sống sót.
Một người lính Tùy lôi cánh tay của hắn ta nói: - Lữ suất, chúng ta cùng đi!
Lữ suất Đại Tùy cười khổ lắc đầu, chỉ về phía cờ chiến Tả Đồn Vệ bị người Cao Cú Lệ chặt đổ ở phía xa nói: - Các ngươi đi đi, ta phải đi dựng lá cờ của Tả Đồn Vệ chúng ta lên. Sống là người Đại Tùy, chết là ma Đại Tùy. Khi vượt sông Liêu Thủy, ta không có ý định sống thêm trở về.
Hắn ta nhìn người thân binh đó một cái rồi đẩy ra: - Mặt khác, ngươi để ta quay về nói thế nào đây? Người của Tả Đồn Vệ đều chết trận rồi, một mình ta sống trốn về sao?
Hắn ta cười thê lương, chỉ về phía lá cờ đó nói: - Chết thì chết đi, bố mày đi dựng lá cờ lên, để cờ đứng thêm một lúc. Giết một là đủ rồi, chết hai, bố mày lợi một.
Nói xong, hắn ta bước nhanh về phía cờ chiến Tả Đồn Vệ.
Mấy tên thân binh phía sau hắn ta nhìn nhau, đồng thời hô lên một tiếng: - Tả Đồn Vệ!
Thân hình của người Lữ suất đó chấn động một cái, nước mắt lăn dài trên gò má chảy xuống không ngừng. Hắn ta khàn giọng giơ hoành đao chỉ về phía trước: - Tiến về phía trước!
Không đủ 10 người, dưới dự thống lĩnh của Lữ suất đã phát động tấn công người Cao Cú Lệ đông nghìn nghịt. Kẻ địch không ngừng ngã xuống trước mặt họ. Mà số người của họ cũng dần giảm đi, mật độ trường mâu dày đặc như rừng từ bốn phương tám hướng xiên ra, vô cùng vô tận.
Khi Lữ suất Đại Tùy tiến lên nhặt lá cờ chiến của Tả Đồn Vệ lên, sau đó vất vả dựng lên. Bên cạnh hắn ta đã không còn một lính Tùy nào nữa. Trên đoạn đường ngắn ngủi mười mấy mét, hầu như mỗi bước chân đều có người ngã xuống. Trên cơ thể hắn ta ít nhất cũng có bảy tám vết thương, vết thương nghiêm trọng nhất là bị một chiếc trường mâu xuyên qua ngực. Sau khi hắn ta vung đao lên chém chết tướng địch một đao, chặt đứt trường mâu, mang theo một nửa trường mâu xông tới chỗ cờ chiến. Khi hắn ta đỡ chiếc cờ đừng lên, cả người hắn ta đã biến thành màu đỏ, giống như lá cờ chiến đó của Đại Tùy, đỏ thẫm khiến người ta không dám nhìn gần.
Lá cờ được dựng lên, đón gió phấp phới.
Người phía dưới lá cờ đã chết rồi, như tạc đá, đỡ lá cờ đứng thẳng.
Không biết có bao nhiêu người Cao Cú Lệ vây quanh lại, họ thận trọng tiến về phía trước từng bước. Lúc này cũng không biết vì sao, không ai dám trực tiếp xông lên chém ngã người đó lần nữa, lá cờ lại bị ném đi. Một người thủ lĩnh bộ tộc nhỏ Cao Cú Lệ từ phía sau lao tới, chửi những tên lính đứng phía trước xem người Lữ suất Tùy đó vài câu, bỗng giọng nói rít lên: - Một đám rác rưởi! Ngay cả một người chết cũng sợ sao?
Y suy nghĩ một hồi cầm đại đao của mình, trong ánh mắt của người Cao Cú Lệ bước nhanh đi lên, giơ cao đại đao lên, y định một đao chặt đứt người Tùy đó và lá cờ.
Đao giơ lên, lại không thể chặt xuống.
Cũng không biết là bởi vì căng thẳng hay sợ hãi. Thủ lĩnh bộ tộc Cao Cú Lệ này trong hoang mang không ngờ nhìn thấy người Tùy trước mặt đó rõ ràng đã chết bỗng mở mắt ra nhìn! Hơn nữa, hắn ta vẫn mở miệng cười với mình, hàm răng trắng hếu, còn dính ít máu.
Thủ lính bộ tộc đó sợ đến mức kêu lên một tiếng, chân lảo đảo suýt ngã. Y sợ tới mức ngồi xuống ôm lấy đầu, nhưng lát sau lại không thấy người Tùy đó có động tĩnh gì, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn lên, người đó làm gì có động tác gì, rõ ràng đã chết rồi.
Y liền cười lên, thầm nói mình sao lại nhìn nhầm thế chứ?
Vừa đứng lên, định một đao chặt đứt đầu người Tùy đó để lấy lại thể diện vừa rồi, bỗng cảm thấy phía sau cổ mình có cảm giác bị đụng phải, xiết chặt lấy cổ họng. Theo bản năng y cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy một phá chùy giáp bỗng xuất hiện ở cổ họng mình, kéo dài ra một đoạn.
Lát sau, trong đầu y bỗng như trống rỗng, sau đó mất đi ý thức.
………
………
- Cho ta một vạn người! Ta quay về tiếp các huynh đệ bờ nam!
Lý Nhàn ngăn Vũ Văn Thuật lại la lớn.
- To gan!
Mấy thân binh của Vũ Văn Thuật chặn trước mặt Lý Nhàn. Một lang tướng lớn tiếng khiển trách: - Ngươi là ai? Dám chặn trước ngựa Nguyên soái?
- Tả Đồn Vệ Biệt tướng Đại Tùy Yến Vân!
Lý Nhàn lớn tiếng nói.
Vẻ mặt Vũ Văn Thuật tái đi, tái đến ghê người. Lúc này, dù ông có mặc áo giáp uy nghiêm của Đại tướng quân, nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác già nua mà tiều tụy. Hai bên tóc mai của ông đã bạc trắng rủ xuống trước trán, bay phớt phơ trước gió.
- Yến Vân?
Vũ Văn Thuật giống như bị già đi 20 tuổi, nếp nhăn trên mặt càng hiện lên rõ hơn.
- Ta nhớ ngươi rồi, sao ngươi vẫn chưa đi?
Vũ Văn Thuật dường như đã ý thức được liền hỏi.
- Cho ta một vạn binh mã, ta quay lại bờ nam đón các huynh đệ trở về!
Lý Nhàn lại nói lại.
- Ngươi nói gì?
Vũ Văn Thuật dường như chưa nghe rõ, nhưng rất nhanh ông đã lắc đầu: - Đi đi, ngươi có thể tùy tiện lấy nhân mã, có thể kêu gọi được bao nhiêu người thì lấy bấy nhiêu người.
Nói xong, Vũ Văn Thuật dường như không muốn nói thêm gì nữa, thúc ngựa tiến về phía trước.
Lý Nhàn nhìn theo bóng Vũ Văn Thuật, bỗng thấy hóa ra người đỉnh cao nhất trong quân Đại Tùy này cũng chẳng qua là một lão già bình thường mà thôi.
- Ai bằng lòng theo ta quay về tiếp cứu các huynh đệ?
Tầm mắt Lý Nhàn đã rời khỏi bóng của Vũ Văn Thuật, thúc ngựa tới sườn núi lớn tiếng.
Không ai đáp lại, các binh lính vẫn vội vàng chạy về phía trước. Có người ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng, không hề có chút thần thái nào. Có người do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu tiếp tục chạy về phía trước. Có người nhìn Lý Nhàn cười lạnh, ý của ánh mắt đó dường như là cảm giác Lý Nhàn giống như một tên ngốc.
- Ai bằng lòng theo ta quay lại tiếp các huynh đệ bờ nam quay về!
Lý Nhàn lại hô lên lần nữa.
- Ta!
Một tướng quân mặc ngân giáp phóng ngựa tới bên cạnh Lý Nhàn, lớn tiếng hét: - Ưng Dương Lang tướng Tả Vũ Vệ Tiết Vạn Triệt, bằng lòng cùng người quay về tấn công!
- Tả Võ vệ Biệt tướng Độc Cô Chân, nguyện đi!
- Hữu Kiêu Vệ Lữ suất Bộ binh Hùng Khoát Hải, nguyện cùng tướng quân giết địch!
Lý Nhàn quay đầu lại nhìn, liền thấy một người đàn ông rất to khỏe. Người này cao hai thước, mặc bì giáp size lớn, trong tay cầm mạch đao nặng, đứng ở đó, cả người như một ngọn núi uy phong lẫm liệt.
- Người đâu, cho hắn ta một con ngựa!
Lý Nhàn lớn tiếng ra lệnh.
Hùng Khoát Hải lắc đầu nói lớn: - Ta am hiểu bộ chiến, lấy ngựa cũng vô dụng! Yên tâm, tướng quân ngài chỉ cần phóng ngựa xung phong, xem xem có thể hạ được Hùng mỗ ta không!